160. Những yêu thú đó còn hiểu lễ phép.
Phượng Khê liên tục xin :
“Tiền bối, xin , xin !
Ta đây cũng là đầu tiên nên kinh nghiệm, về sẽ vài nữa, chắc chắn thuần thục!”
Nàng tốn khá nhiều thời gian chỉnh bộ xương khô thành dạng .
Giang Tịch và lúc đầu cũng nghĩ đến việc hỗ trợ, nhưng Phượng Khê cho .
Nàng sợ bộ xương khô sẽ nổi giận, lúc đó nếu Giang Tịch và bọn họ thương thì .
Dù nàng cũng Tiêu Bách Đạo bảo vệ, dù kiếm quất một chút cũng .
Sau khi Phượng Khê chỉnh bộ xương khô, nàng nhặt linh kiếm lên và phóng bộ xương khô, quỳ xuống chuẩn dập đầu xin .
Kết quả, bộ xương khô tan thành từng mảnh.
Phượng Khê: “……”
Nàng đành một nữa chỉnh bộ xương khô.
Không thể , bất cứ việc gì cũng là đầu lạ, quen, Phượng Khê chỉnh bộ xương khô nhanh hơn nhiều!
Sau khi thành, nàng chỉ mới cong chân chuẩn quỳ xuống, bộ xương khô bắt đầu rung động.
Phượng Khê vô thức thẳng.
Bộ xương khô ngừng rung.
Phượng Khê giả vờ quỳ xuống, bộ xương khô bắt đầu rung động.
Phượng Khê: “……”
Là nó quỳ xuống là… dám?
Phượng Khê khỏi về phía cây mộc kiếm nàng cắm xuống đất trong lúc hoảng hốt.
Chính cây mộc kiếm đó vù vù một tiếng khiến bộ xương khô tan thành từng mảnh.
Hay là bộ xương khô sợ mộc kiếm?
Liên tưởng đến những thanh kiếm vỡ trong Kiếm Trủng của Vạn Kiếm Tông, Phượng Khê cảm thấy suy đoán thể đúng.
Mộc kiếm thật sự uy lực!
Trong đầu nàng vang lên tiếng của Tiểu Hắc Cầu:
“Chủ nhân, ngươi đừng mạ vàng cho nó!
Nó dù địa vị thế nào giờ cũng chỉ là một đống phế vật, một món điểm tâm, thậm chí là một thứ gây họa!
Mới đây suýt nữa vỡ Kiếm Trủng, khiến ngươi những kiếm thế truy đuổi đến chân núi, giờ khiến bộ xương khô tan thành từng mảnh!
Ta , nếu bộ xương khô thực sự nó hù chết, ai sẽ trấn giữ sương mù đây?!
Đến lúc đó ngươi cũng chỉ thể ở đây mà thủ thôi!
Vì rốt cuộc chỉ ngươi mới cách dùng kiếm pháp đó.
Mộc kiếm chính là thứ gây họa, nên ném Kiếm Trủng để nó tự sinh tự diệt…”
Tiểu Hắc Cầu gầm gừ, mộc kiếm bỗng dưng nhảy lên, lao về phía Tiểu Hắc Cầu.
Tiểu Hắc Cầu táp thành một đống nhỏ, rơi trạng thái an tĩnh như gà.
Lúc , Phượng Khê mừng rỡ nhận sương mù bắt đầu tiêu tan dần.
Có vẻ như nàng tác dụng với bộ xương khô.
Mọi cũng nhận thấy điều , đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hình Vu cắn răng mắng:
“Nhìn thấy ? Ta bảo , chúng luôn thể tin tưởng tiểu sư !
Chỉ cần nàng ở đây, gì là thể giải quyết!”
Mọi đều đồng tình, tiểu sư quả thật đáng tin!
Lúc , Tiêu Bách Đạo và ba nữa tiến trong khu rừng sương mù.
Quả thực khi sương mù bao phủ, họ mới thể .
Bởi vì họ , nếu quyết đoán, truyền tử của họ thể chẳng còn ai sống sót.
Mặc dù họ cũng gặp chút khó khăn trong sương mù, nhưng so với Phượng Khê và thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
khu rừng sương mù quá rộng, tìm chẳng dễ dàng gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-160.html.]
Trên đường họ gặp một nhóm yêu thú.
Bốn : “……”
Yêu thú trong rừng sương mù thật… chăm chỉ.
Hồ Vạn Khuê trong đầu lóe lên một ý tưởng nhưng kịp nghĩ kỹ, vì quá sốt ruột tìm đồ nên ông để ý thêm.
Mới , họ gặp một vài yêu thú Kim Đan đang chạy trốn.
Những yêu thú đó: “……”
Quả thật xui xẻo quá!
Vừa thoát khỏi nha đầu điên đó gặp bốn Nhân tộc tu vi hóa thần.
Chúng chỉ còn quỳ xuống:
“Ngao ~ ngao ngao ~ ngao!”
Tiêu Bách Đạo và những khác: “……”
Ồ, những yêu thú cũng thật hiểu lễ phép!
Nếu còn tưởng ai dạy chúng cơ!
Hồ Vạn Khuê hỏi: “Các ngươi thấy bốn tử truyền của chúng ? Họ ?”
Những yêu thú Kim Đan nghĩ thầm, chúng thấy, mà là nàng sai khiến! Chúng còn nàng hành hạ nữa!
Nếu chúng quỳ xuống nhuần nhuyễn thế ?!
Chúng kêu lên vài tiếng dậy, tư thế dẫn đường.
Bốn Hồ Vạn Khuê vui mừng, theo những yêu thú Kim Đan trung tâm khu đất.
Lúc , bọn họ cũng bắt đầu lo lắng.
Những tử của họ trung tâm đất đó?
Khu đất đó là yêu thú Nguyên Anh!
Không chúng đang tự tìm c.h.ế.t ?!
Bọn họ còn tâm trí để ý đến những yêu thú Kim Đan đang run rẩy, lập tức tiến trung tâm khu đất.
Khi đến nơi, họ chứng kiến một cảnh tượng khiến họ ngỡ ngàng.
Hơn hai mươi yêu thú Nguyên Anh đang gục đầu xuống, uể oải lì đất.
Những tử của họ thì đang bày trận, còn những yêu thú Nguyên Anh khác thì đang vây quanh Phượng Khê, thổi cầu vồng (nịnh nọt =)) )!
“Tiểu sư , trách thể lên Thiên phẩm Trúc Cơ, ngộ tính của thực sự ai sánh kịp!”
“Tiểu sư , trách kiếm thế của chúng đuổi theo , vì đúng là kỳ tài trong kiếm thuật!”
“Tiểu sư , chỉ gặp ai cũng khiến ngưỡng mộ, ngay cả bộ xương khô cũng với ánh mắt khác!”
Ngay cả Mục Tử Hoài cũng khen ngợi vài câu, tuy nhiên gọi “Tiểu sư ”, mà gọi là “Phượng Khê tiểu sư ”.
Tiêu Bách Đạo vuốt râu : “Ba vị, truyền tử của ba môn phái các ngươi quả thật miệng ngọt!”
Bách Lí Mộ Trần và ba khác: “……”
Hừ, mấy tên nhãi !
Bình thường bao giờ khen như thế!
Tuy nhiên, Bách Lí Mộ Trần nhanh chóng thấy nhị đồ đất.
Trời ơi, thảm quá!
Mặt sưng phù như đầu heo, đầy máu!
Mặc dù ông thích nhị đồ , nhưng dù cũng tình thầy trò, ông vội chạy xem xét.
Khi kỹ, ông ngẩn .
Sao vài vết thủng nhỏ? Nhìn kỹ mới thấy là vết kiếm!
Chẳng lẽ xung đột với ba môn phái khác?
Xem các đại đồ của họ và những khác sống hòa thuận, dấu hiệu tranh chấp mà.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?
Lúc , Giang Tịch và cũng thấy họ, vội vàng đến chào hỏi.
Những yêu thú Nguyên Anh , nghĩ thầm may mà chúng ăn tiểu cô nương, nếu chắc chắn khó sống!
Cũng nghĩ đến lúc chúng gây họa, một đám mắng cùng tiến đến chào hỏi.
Bách Lí Mộ Trần và ba nghĩ thầm, yêu thú trong rừng sương mù thật sự khác biệt, dù là Kim Đan Nguyên Anh đều lễ phép như !