Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:20:40
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16. Nhân tộc mẫu mực
Huyết Thiên Tuyệt bật cười:
“Không ngờ con nhóc này cũng coi trọng tình nghĩa đấy. Yên tâm đi, sau này còn có ngày gặp lại!”
Phượng Khê thở dài làm ra vẻ cảm khái:
“Ấy chà... Nhưng mà sau này gặp kiểu gì giờ? Với lại... lỡ đâu tụi ta đụng phải huynh đệ tỷ muội Ma tộc của ngài, biết nói gì để chứng minh mình là người nhà?”
Huyết Thiên Tuyệt nghĩ một lúc, lấy trong người ra một khối ngọc bài đen thui đưa cho nàng:
“Cái này gọi là Huyết Ma Lệnh, tuy chỉ là loại cấp thấp, nhưng cũng đủ để nhận dạng thân phận.
Ngoài ra, ta truyền cho ngươi một bộ pháp quyết, sau này cần liên lạc thì dùng nó.”
Phượng Khê cung kính nhận lấy ngọc bài, hai tay nâng như trân bảo, rồi cất vào túi trữ vật.
Huyết Thiên Tuyệt nhìn mà gật gù hài lòng, thầm nghĩ:
Nha đầu này được đấy, mà tiếc là Nhân tộc. Nếu là Ma tộc thì ta thu về làm tâm phúc ngay, còn Nhân tộc à? Dùng xong thì tiễn đi cũng được.
Sau khi dạy pháp quyết, lão dẫn hai người tới bên vách đá:
“Nơi này là đoạn vách mỏng nhất, chỉ vài tấc thôi. Dùng kiếm phá một nhát là ra được.”
Phượng Khê liếc nhìn, rồi lưỡng lự lên tiếng:
“Đại nhân, ta có một ý kiến... không biết có nên nói không?”
Huyết Thiên Tuyệt nghiêng đầu: “Nói thử xem.”
Phượng Khê nghiêm túc ra mặt, giọng vừa chân thành vừa... rất thuyết phục:
“Ngài tính ở lại đây để dưỡng thương, nhưng mà… ta thấy không ổn lắm đâu.
Ngài nghĩ xem, lỡ sau khi tụi ta ra ngoài, mấy ông trong Huyền Thiên Tông vì muốn diệt trừ hậu họa, lại cho người đập sập luôn cái mỏ này thì… chẳng phải chôn sống ngài luôn à?
Cho dù không sập, sau này ngài tính ra kiểu gì? Huyền Thiên Tông dù có ngốc cũng là một trong Tứ đại tông môn, ít ra cũng có vài lão già lì đòn.
Cho nên, ta thấy hay là… ngài bắt cóc tụi ta luôn đi! Một công đôi việc, vừa che mắt thiên hạ, vừa giúp ngài rút lui an toàn. Ngài thấy sao?”
Huyết Thiên Tuyệt im lặng mấy giây rồi gật đầu:
“Lý do hợp lý. Ngươi đầu óc cũng lanh lẹ lắm, sau này chăm chỉ làm việc, bổn tọa sẽ không bạc đãi.”
Phượng Khê ra vẻ xúc động muốn rớt nước mắt:
“Đại nhân quá khen rồi! Được đi theo ngài là phúc ba đời của tụi ta!”
Nói rồi, nàng còn chủ động bước ra trước mặt lão, dáng vẻ như sẵn sàng để bị xách cổ đi.
Quân Văn đứng phía sau nhìn mà câm nín:
Muội bị gì vậy? Không thể trốn luôn à? Sao còn đòi bị bắt cóc nữa trời?!
Lỡ ông già này mạnh tay bóp c.h.ế.t thiệt thì sao??
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải lặng lẽ bước lên đứng cạnh Phượng Khê, giả vờ tự nguyện chịu bắt.
Huyết Thiên Tuyệt liếc qua, hơi nhíu mày:
“Ngươi đó, đầu óc còn thua xa nha đầu này! Sau này nghe lời nàng, đừng kéo chân sau!”
Quân Văn trong lòng thầm nói:
Hy vọng sau này ông biết mình bị lừa mà không tức đến nội thương.
Nói xong, Huyết Thiên Tuyệt mỗi tay xách một đứa, phá vách đá vọt ra ngoài!
Lúc này trời đã về khuya, nhưng ngoài mỏ vẫn còn người canh gác đông nghịt, đuốc cháy sáng rực.
Vì sao không dùng pháp khí chiếu sáng ư? — Một chữ thôi: Nghèo.
Tiêu Bách Đạo vẫn còn túc trực tại đó, sợ bỏ lỡ bất cứ manh mối nào.
Lẽ ra Huyết Thiên Tuyệt có thể lặng lẽ chuồn đi, nhưng tay xách theo “hai cái đèn chùm” nên lập tức bị phát hiện, còn bị Tiêu Bách Đạo chặn đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-16.html.]
Ban đầu Tiêu Bách Đạo mừng rỡ vì thấy hai đồ đệ sống sót trở về, nhưng chỉ vài giây sau đã trố mắt hét lớn:
“Huyết Thiên Tuyệt?! Ngươi… ngươi chưa c.h.ế.t sao?!”
Huyết Thiên Tuyệt cười hề hề, giọng như kèn cũ rỉ:
“Bổn tọa còn chưa tiêu diệt sạch các ngươi Nhân tộc, sao có thể c.h.ế.t dễ vậy được?!
Đừng nói nhiều nữa, nếu ngươi còn muốn hai đứa này sống, thì mau cung kính đưa ta rời khỏi Huyền Thiên Tông!”
Tiêu Bách Đạo nhất thời không lên tiếng.
Tư tâm mà nói, hắn dĩ nhiên muốn cứu đồ đệ. Nhưng đối phương lại là đại ma đầu tội ác tày trời, nếu cứ thế thả đi, chẳng khác nào thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường!
Hắn còn đang giằng co trong lòng thì bỗng nghe Phượng Khê quát:
“Lão ma đầu, lời nói gió bay, ai biết ngươi có giở trò hay không? Trước tiên thả sư huynh ta ra, xem như biểu lộ thành ý!”
Tiêu Bách Đạo nghe vậy, lòng không khỏi chấn động.
Tiểu Khê… thật là đứa nhỏ hiểu chuyện đến mức đau lòng! Vì cứu Quân Văn mà sẵn sàng ở lại chịu khổ, đúng là khiến người ta xót dạ!
Còn Huyết Thiên Tuyệt thì lại nghĩ ngược lại:
Tiểu nha đầu này diễn trò cũng quá đạt, khiến ta suýt nữa tưởng thật.
Hắn do dự một chút rồi hừ lạnh, tiện tay ném Quân Văn về phía Tiêu Bách Đạo, sau đó lập tức ngự ma khí phi thân rời đi.
Tiêu Bách Đạo bắt lấy Quân Văn, đặt xuống đất xong liền triệu hồi phi kiếm, dẫn theo đám trưởng lão trong tông đuổi theo sát nút.
Chẳng mấy chốc đã đến gần sơn môn, nhưng Huyết Thiên Tuyệt lại bị ép rơi xuống đất—bởi vì dưới uy áp của tấm biển sơn môn, hắn không thể tiếp tục phi hành.
Hắn vừa chạm đất, Phượng Khê liền thừa cơ thoát khỏi tay hắn, bất ngờ tung ra một đạo pháp quyết!
Không phải chiêu hỏa hệ dùng để khoe mẽ trước đó, mà là mộc hệ pháp quyết: Quấn Quanh Quyết, trực tiếp trói lấy hai chân Huyết Thiên Tuyệt.
Trong mắt hắn, Phượng Khê vẫn là “người nhà”, lại thêm tu vi thấp kém, căn bản không hề phòng bị.
Tuy chỉ bị trói lại trong chớp mắt, nhưng bấy nhiêu đã đủ để thay đổi cục diện—bởi lúc ấy, Tiêu Bách Đạo cùng các đại cao thủ trong tông đã kịp vây đến!
Trong khoảnh khắc, kiếm quang, pháp thuật, linh lực cuồn cuộn như thác đổ về phía Huyết Thiên Tuyệt.
Chỉ nghe một tiếng "phụt", hắn lập tức thổ ra một ngụm m.á.u tươi, trọng thương ngay tại chỗ.
Phượng Khê còn tưởng phen này có thể tiễn hắn lên đường, nào ngờ—vài lão “Huyết Thiên Tuyệt” giống hệt nhau đột nhiên hiện thân khắp nơi.
Đợi mọi người c.h.é.m g.i.ế.c một hồi mới phát hiện: toàn là ảo ảnh!
Huyết Thiên Tuyệt thật đã sớm nhân lúc hỗn loạn mà đào thoát!
Phượng Khê trong lòng nghẹn đến mức muốn bốc khói!
Mấy người các ngươi hôm nay chưa ăn cơm à? Ta đã dâng tận tay cơ hội bắt sống ma đầu, mà còn để hắn trốn mất?
Ban đầu vốn định giúp các trưởng lão diệt cỏ tận gốc, giờ thì hay rồi, để hắn chạy thoát, sau này không chừng quay lại báo thù, mạng nhỏ của nàng e là khó giữ.
Sớm biết vậy, chi bằng để hắn tiếp tục nằm yên trong tầng hai mỏ quặng còn hơn!
Nàng lúc trước chọn cách dẫn hắn ra cũng có tính toán kỹ cả rồi—một là không muốn người khác nhìn ra nàng và Quân Văn diễn trò; hai là dẫu có cho nổ tầng hai mỏ quặng, cũng chưa chắc đủ sức vùi c.h.ế.t hắn; chi bằng dẫn xà ra khỏi hang, tiện tay một chiêu lấy mạng.
Còn có lý do thứ ba, cực kỳ quan trọng: nàng sợ cho nổ mỏ quặng mạnh quá lại làm hỏng đám cực phẩm linh thạch kia thì đúng là đau xé lòng!
Chỉ là không ngờ, các trưởng lão Huyền Thiên Tông lại… không chịu gắng sức!
Lúc này, nghĩ nhiều cũng vô ích. Việc quan trọng nhất bây giờ—là phải tranh thủ thời gian “dựng” lại nhân thiết, đồng thời tìm cách cùng Quân Văn tên ngốc kia xướng khẩu cung cho tròn vở diễn.
Nghĩ đến đây, nàng “khựng” một cái, ngã lăn ra đất.
Vừa rồi dùng pháp quyết hơi mạnh tay, khóe miệng đã rỉ máu, giờ lại bất tỉnh, khiến người xung quanh ai nấy đều kinh hãi.
Mọi người lặng người nhìn tiểu sư muội trước mắt—vì cứu sư huynh mà xả thân, lại còn liều mạng dùng pháp quyết đánh lén ma đầu, đúng là tấm gương sáng ngời cho toàn bộ Huyền Thiên Tông, là mẫu mực của Nhân tộc!