Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:30:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

154. Nhàn rỗi chẳng biết làm gì, ta tiện tay kết luôn cái Trúc Cơ vậy

Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tràng gầm rú giận dữ. Hóa ra mấy con yêu thú Kim Đan kỳ vừa nãy đã đuổi theo tới nơi.

Bọn chúng tu vi cao, nên không trúng chiêu.

Nhưng đám thuộc hạ theo sau thì không may mắn như vậy, gần như bị quét sạch.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mấy con yêu thú kia vẫn còn thấy sợ. Nếu chẳng phải vì tu vi cao hơn, có thể khắc chế được ý niệm tham lam trong lòng, thì giờ này... đã thành phân bón hết cả lũ rồi!

Càng nghĩ càng tức, chúng hận không thể xé Phượng Khê thành trăm mảnh!

Mà Phượng Khê thì vừa trông thấy bọn chúng đã mừng rỡ không thôi!

"Này đại sư huynh, Tần sư huynh, ba người chúng ta tu vi cao nhất, mỗi người xử lý một con! Đám còn lại giao cho tứ sư huynh bọn họ!"

Tần Thời Phong cùng mọi người: "......"

Ngươi là Trúc Cơ chứ không phải Hóa Thần đâu!

Nhưng còn chưa kịp khuyên nhủ, Phượng Khê đã vác mộc kiếm, gào to lao ra chiến trường!

Đối thủ của nàng là một con Cuồng Phong Thị Huyết Sư – yêu thú Kim Đan sơ kỳ, đuôi sắt, cực kỳ hung hãn.

Phượng Khê tung mộc kiếm, chĩa thẳng vào nó:

"Tiểu miêu! Ngươi có phúc phận lớn đó, trở thành đối thủ đầu tiên sau khi ta lên Trúc Cơ thành công! Đây là ngươi tu tám đời mới được hưởng à nha!"

Cuồng Phong Thị Huyết Sư: "......"

Hóa ra nha đầu này không chỉ biến thái, mà còn là một kẻ điên!

Nhưng nghĩ kỹ cũng phải, người bình thường đâu thể làm ra cái trò mất nết vừa nãy.

Cuồng Phong Thị Huyết Sư đào móng cào đất, gầm lên, rồi phóng ra từng đạo phi đao gió dữ dội về phía Phượng Khê!

Phượng Khê múa mộc kiếm như bươm bướm bay lượn, vung tay đánh nát hết phi đao gió, nhưng đợt sau lại cuồn cuộn kéo tới.

Cuồng Phong Thị Huyết Sư thấy vậy, trong mắt toát lên vẻ khinh thường.

Nó còn tưởng nha đầu điên này có tuyệt kỹ gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ được cái mồm!

Không tới mười lăm phút nữa, chắc chắn nàng ta sẽ thua!

Nó sẽ không g.i.ế.c ngay đâu — phải từ từ, cắn rách từng tấc da thịt, hành hạ cho nàng sống không bằng chết!

Phượng Khê cũng nhận ra cứ đánh như vậy thì không ổn. Bèn nở nụ cười tà mị:

"Tiểu miêu, để ta cho ngươi mở mang tầm mắt!"

Nói xong, nàng dồn linh lực vào mộc kiếm, trên trời lập tức giáng xuống một chữ — "Quỳ"!

Chỉ tiếc, Cuồng Phong Thị Huyết Sư bị mù chữ, nên chẳng hiểu chiêu thức cao siêu này.

Nhưng dù không hiểu, nó vẫn thấy bất an.

Chỉ thấy từng nét bút của chữ "Quỳ" hóa thành kiếm quang, b.ắ.n thẳng vào bốn chân của nó!

Cuồng Phong Thị Huyết Sư ngơ ngác: bình thường không phải tu sĩ nhắm vào mắt hay yết hầu của yêu thú sao? Nha đầu này sao lại nhắm vào chân?

Chắc là... tập luyện sai bài, đánh loạn xạ thôi.

Phế vật!

Cuồng Phong Thị Huyết Sư vốn tự tin Phượng Khê không còn đại chiêu nào khác, bèn há mồm nhào tới.

Nào ngờ, một chữ "Quỳ" nữa lại bổ xuống!

Nó vội vàng tránh, vừa tránh xong, chữ "Quỳ" thứ ba lại tới…

Chỉ trong chốc lát, liên tiếp mười chữ "Quỳ" đánh xuống, bốn chân Cuồng Phong Thị Huyết Sư đã như cái sàng, toàn thân run rẩy, cuối cùng quỳ sụp xuống đất, thở hồng hộc.

Phượng Khê gác kiếm lên yết hầu nó, thảnh thơi nói:

"Cùng ta đọc theo: Qùy~ xuống~ quỳ xuống nào!"

Cuồng Phong Thị Huyết Sư: "Ngao ~ ngao ngao ~ ngao!"

Phượng Khê nhíu mày: tiếc là nó không biết tiếng người, nhưng thôi, miễn cưỡng chấp nhận.

Thấy bên kia mọi người vẫn đang chiến đấu, Phượng Khê tiện tay bắt Cuồng Phong Thị Huyết Sư ngồi quỳ gối một bên, nghiêm khắc cảnh cáo:

"Nếu ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ nhốt ngươi vào Ngự Thú Môn, mỗi ngày nhét cho ngươi ăn thứ đan dược kia!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-154.html.]

Cuồng Phong Thị Huyết Sư: "......"

Ta muốn trốn lắm chứ! Nhưng bốn chân bị ngươi đánh gãy hết rồi, lăn tròn như quả bóng mà đi chắc?!

Dọa dẫm xong, Phượng Khê ngao ngao lao vào chiến trường hỗ trợ!

Một canh giờ sau, trước mặt nhóm Phượng Khê đã có một dàn yêu thú Kim Đan kỳ quỳ gối, ủ rũ.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, ung dung hỏi Cuồng Phong Thị Huyết Sư:

"Nói cho bọn chúng biết, chữ kia đọc thế nào?"

Cuồng Phong Thị Huyết Sư: "Ngao ~ ngao ngao ~ ngao!"

Đám yêu thú ban đầu còn giãy dụa phản kháng, nhưng thấy Phượng Khê móc ra tiểu hồ lô quen thuộc, lập tức kéo dài cổ, đồng thanh gào thét:

"Ngao ~ ngao ngao ~ ngao!"

Tần Thời Phong cùng đám sư huynh đệ nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn á khẩu.

Một hồi lâu sau, Hình Vu mới khóc không ra nước mắt, quay sang hỏi:

"Đại sư huynh, giờ ta bắt đầu chăm chỉ tu luyện, còn kịp không?"

Tần Thời Phong nghẹn lời.

Thực ra, hắn rất muốn bảo: "Dù ngươi tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không kịp đâu."

Dù sao Phượng Khê căn bản... không phải người!

Ít nhất cũng không phải người bình thường.

Người thường động thủ để lấy mạng, nàng động thủ thì lấy luôn cả... tôn nghiêm!

Trước đây từng nghe nói ở Thiên Thủy Thành có Nữu Cỗ Lộc cầu thích vả mặt người ta, hắn còn cảm thấy đối phương có hơi quá tay.

Giờ nhìn Phượng Khê, hắn chỉ muốn nói: "Cái cầu đó đúng là rất biết giữ lễ nghĩa!"

Ngay cả Giang Tịch cũng chỉ yên lặng một lúc rồi bình thản hỏi:

"Tiểu sư muội, mấy con yêu thú này tính xử lý thế nào?"

Phượng Khê chắp tay nhỏ, hời hợt phun ra hai chữ:

"Giết!"

Đám yêu thú Kim Đan kỳ: "......"

Ngươi đã nhục nhã bọn ta như vậy rồi, kết quả vẫn muốn lấy mạng bọn ta?!

Không coi bọn ta là thú hả?!

Chúng lập tức ôm quyết tâm tự bạo yêu đan, đồng quy vu tận!

Nhưng vừa lúc đó, Phượng Khê lại chậm rãi nói:

"Giết thì cũng tiếc... thôi, giữ lại vậy."

Đám yêu thú: Ngươi có thể đừng ngừng giữa câu được không?!

Phượng Khê nhếch môi:

"Muốn sống thì ký khế ước tạm thời với ta. Không thì chết. Tự chọn đi."

Không cần do dự, tất cả yêu thú đều cúi đầu ký khế ước.

Đã quỳ rồi, còn giữ thể diện làm gì nữa?

Sau khi ký xong, Phượng Khê hào phóng cho chúng nó ăn đan dược cầm máu, lại còn thưởng cho ít hải sản Vô Tận Chi Hải.

Mấy con yêu thú quê mùa lần đầu tiên được nếm mùi hải sản, lập tức cảm thấy đời này cũng không uổng.

Ủy khuất nhất thời, hạnh phúc cả đời!

Phượng Khê thu hết yêu thú vào túi linh thú, còn chưa kịp khoe khoang với các sư huynh thì bên kia, đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Hỗn Nguyên Tông đã tới.

Lăng Thiên Đình kinh ngạc hỏi:

"Tiểu sư muội, muội lên Trúc Cơ rồi?!"

Phượng Khê gật đầu, mặt không đổi sắc đáp:

"Ừ, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, bèn tiện tay lên Trúc Cơ thôi."

Lăng Thiên Đình: "......"

Loading...