Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:30:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
152. Ngươi xem thử ta còn giống trước kia không?!
Ba người Giang Tịch cũng vội chạy tới, thi lễ với bốn người Tiêu Bách Đạo.
Phượng Khê nhân lúc mọi người bận rộn, nhanh chóng thi triển Thanh Khiết Pháp Quyết. Tuy lôi kiếp vừa nãy không đánh trúng nàng, nhưng cũng đủ khiến nàng mặt xám mày tro.
Hơn nữa, vừa trải qua Trúc Cơ kỳ, trên người nàng tiết ra không ít mồ hôi cùng tạp chất, cả người dính dấp, thật sự khó chịu vô cùng.
Đợi đến khi nàng chỉnh trang sạch sẽ, mọi người mới hoàn hồn nhìn lại — rồi đồng loạt trợn mắt há mồm.
Phượng Khê vốn đã xinh đẹp, giờ phút này lại càng thêm động lòng người!
Tóc đen như mực, da thịt tựa ngọc, đôi mắt linh động như suối trong, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong đó.
Quân Văn cảm thấy dùng từ "phá kén hóa bướm" để tả lúc này cũng không còn đủ — tiểu sư muội bây giờ phải gọi là "niết bàn thành phượng hoàng" mới đúng!
Phượng Khê lấy gương nhỏ ra soi, lập tức nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh xắn:
"Ngũ sư huynh, sau này muội phải bớt soi gương mới được!"
Quân Văn kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
Phượng Khê nháy mắt đáp: "Muội sợ bị mê chính mình đến ch.ết mất!"
Quân Văn: "……"
Mọi người cười cười nói nói một hồi, lúc này Phượng Khê mới nhớ đến tia chớp màu tím kia — hình như chưa hấp thu hết thì phải? Sao giờ chẳng thấy tăm hơi?
Cuối cùng, nàng phát hiện trong bụi cỏ có một tia chớp màu tím nằm bẹp dí.
Lúc này, tia chớp ấy đã yếu ớt đến mức như một sợi bông, sắc tím cũng nhạt đến khó phân biệt.
Nó "nhìn" về phía Phượng Khê, trong ánh nhìn viết rõ:
Ngươi xem thử ta còn giống trước kia không?!
Đều tại ngươi hại ta ra nông nỗi này!
Không báo mối thù này, ta thề không làm lôi!
Phượng Khê lườm một cái, mắng:
"Cảm ơn ngươi giúp ta đạt thiên phẩm Trúc Cơ. Coi như ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
Nói xong, nàng giơ tay vỗ một cái, chụp nó tan thành khói bụi.
Tia chớp màu tím thầm rít gào: Đồ ch.ó má! Ngươi chờ đó! Ta sẽ trở lạ...iiiiiiiiiiiiii…
Nói chuyện thêm chốc lát, Tiêu Bách Đạo cùng mấy người liền cáo từ rời đi.
Dù sao đây cũng là thí luyện, bọn họ không tiện tham dự quá sâu, kẻo làm lệch mất mục tiêu của cuộc khảo nghiệm.
Phượng Khê thì hứng khởi vô cùng, nôn nóng muốn đi tìm yêu thú, thử xem uy lực Trúc Cơ kỳ của mình ra sao.
Thế nhưng, đi suốt nửa ngày trời cũng chẳng gặp lấy một con yêu thú nào.
Giang Tịch phân tích:
"Tiểu sư muội, có lẽ yêu thú bị lôi kiếp dọa sợ, đều trốn đi ngủ đông hết rồi.
Trời cũng sắp tối, chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước thôi."
Hắn tìm được một nơi bằng phẳng, để ba người Phượng Khê nghỉ ngơi, còn mình nhận phần gác đêm.
Bọn Phượng Khê cũng không tranh giành, dù sao cũng phải ở lại Rừng Sương Mù mấy ngày, thay phiên nhau gác là được.
Sáng hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường, nhưng vẫn không gặp được yêu thú.
Đột nhiên Phượng Khê đứng lại, chỉ vào một gốc cây bên đường:
"Hôm qua muội đã gặp cây này rồi!"
Quân Văn tùy tiện đáp:
"Tiểu sư muội à, cây cối trong rừng này cái nào chả giống cái nào, chắc muội nhận nhầm thôi?"
Phượng Khê lắc đầu quả quyết:
"Muội không nhầm! Không tin huynh nhìn tán cỏ đằng kia xem, có dấu vết bị dẫm qua, còn có hột linh quả muội vứt hôm qua."
Quân Văn ngồi xổm xuống nhìn, quả nhiên thấy một hột linh quả thật.
Hắn trố mắt:
"Nói vậy... chúng ta vẫn loanh quanh tại chỗ?! Chúng ta... lạc đường rồi?!
Nhưng mà ta nhớ rõ mình vẫn luôn xác định phương hướng dựa theo mặt trời cơ mà, sao có thể đi lạc?!"
Mọi người trầm mặc.
Giang Tịch suy tư rồi nói:
"Nơi này chắc không có trận pháp, khả năng duy nhất là chúng ta rơi vào trong sương mù kỳ lạ, nên mới bị mê hoặc phương hướng."
Quân Văn vò đầu:
"Nhưng ta đâu có thấy sương mù gì đâu!"
Phượng Khê nhếch môi cười khẽ:
"Bị nhốt bên trong rồi thì tự nhiên không nhìn ra sương mù thôi."
Cái đám sương mù này thật kỳ quái, yên lặng không tiếng động đã bao phủ bọn họ từ lúc nào không hay.
Nghĩ vậy, nàng quay sang nói với Tiểu Hắc Cầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-152.html.]
"Ngươi cũng là sương mù, người ta cũng là sương mù, ngươi không thấy xấu hổ à?"
Tiểu Hắc Cầu chớp mắt:
"Không thấy."
Phượng Khê: "……"
Bất quá, lúc này nàng cũng chẳng rảnh trách cứ Tiểu Hắc Cầu, việc cấp bách là phải tìm cách rời khỏi nơi đây!
Cùng lúc đó, nhóm Tần Thời Phong cũng rơi vào đám sương mù.
Mạnh Hoài Nam — người tinh thông trận pháp — lập tức bắt tay tìm cách phá trận.
Tuy sương mù gây rối, nhưng cấu trúc cũng tương tự trận pháp, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tìm ra sơ hở.
Tần Thời Phong lo lắng:
"Ba môn phái chúng ta đều có người hiểu trận pháp. Nhưng bên bốn người Huyền Thiên Tông toàn bộ là kiếm tu, chỉ sợ bị vây khốn mất rồi.
Chờ chúng ta thoát ra, nhớ phải qua xem tình hình bọn họ."
Hình Vu lười biếng nói:
"Tiểu sư muội nhà chúng ta mà chịu thua ư? Dưới bầu trời này, có chuyện gì mà tiểu sư muội không giải quyết được đâu!
Bất quá, đi xem cũng tốt, tiện thể tụ họp với tiểu sư muội luôn.
Chỉ cần theo bên tiểu sư muội, ta mới yên tâm."
Ai da! Nhớ tiểu sư muội muốn chết! Một ngày không gặp, dài như ba thu!
Tần Thời Phong mặt nghiêm nghị:
"Tiểu sư muội đúng là rất lợi hại, ta cũng rất khâm phục.
Nhưng ngươi cũng không thể lúc nào cũng ỷ lại nàng, phải tự mình đứng vững.
Nếu không, sẽ bị nàng bỏ lại phía sau xa lắm."
Hình Vu đầu tiên ngẩn ra, rồi lập tức bừng tỉnh!
Đúng vậy!
Tiểu sư muội đã biến thái như thế, chờ đan điền nàng khỏi hẳn, tu vi khẳng định sẽ tiến nhanh như gió. Đến lúc đó nếu ta không cố gắng, bị bỏ xa thì biết làm sao?!
Ta muốn tu luyện!
Ta muốn liều mạng tu luyện!
Cứ luyện đến c.h.ế.t thì thôi!
"Đại sư huynh, các huynh tìm cách đi, ta tu luyện!"
Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống nhập định.
Tần Thời Phong: "……"
Lúc cần thì siêng năng gớm nhỉ!
Về phần Vạn Kiếm Tông, Lăng Thiên Đình cũng có ý nghĩ tương tự — thoát vây rồi sẽ đi trợ giúp cho Phượng Khê.
Hỗn Nguyên Tông bên kia cũng bắt đầu tìm cách hóa giải sương mù.
Lộ Tu Hàm lại phá lệ mở miệng:
"Chờ ta thoát vây sẽ đi giúp Huyền Thiên Tông."
Mấy người Mục Tử Hoài đều sững sờ.
Thật ra bọn họ không có địch ý với Phượng Khê, dù sao nàng từng cứu mạng họ.
Nhưng bọn họ cũng biết, Lộ Tu Hàm hận Phượng Khê đến tận xương tủy, giờ lại chủ động đòi đi giúp?
Có điều, vì còn nợ ân tình, nên mọi người đều gật đầu đồng ý.
Trong lòng Lộ Tu Hàm cười lạnh:
— Các ngươi đúng là một đám ngu xuẩn!
Ai nói ta muốn đi hỗ trợ?
Chờ gặp lại Phượng Khê, ta sẽ tặng cho nàng một phần "đại lễ" nhớ đời!
Mà lúc này, Phượng Khê — người đang "cần hỗ trợ" — lại đang ở ngoài tung bạo liệt phù như rắc hoa.
Một chồng, lại một chồng, liên tục ném!
Chỉ cần lực công kích đủ lớn, sương mù tự khắc sẽ bị xé tan!
Một mình mạnh bằng mười người khôn!
Trước thực lực tuyệt đối, mọi chiêu trò đều là mây bay!
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là khu vực sương mù không quá lớn, và Phượng Khê có... rất rất nhiều phù triện để đốt.
Ba người Giang Tịch trợn mắt nhìn, y như ba cọc gỗ cắm tại chỗ.
Tiểu sư muội... hình như vừa khai sáng ra một cách dùng phù triện hoàn toàn mới thì phải?
Chỉ là... hơi phí phù triện thôi.
Phượng Khê ra vẻ thản nhiên:
Cơ bản thiên hạ đều nằm trong tay ta!