Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:30:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
151. Thiên phẩm Trúc Cơ
Tia chớp màu tím giãy dụa muốn thoát thân, nhưng phí công vô ích.
Một phần vì đã bị cơn lốc linh lực cuốn chặt, phần khác... bản thân nó cũng do chính mình lao tới đòi phách Phượng Khê, giờ bản năng lại ngược đời, cứ thế mà nhào về phía nàng.
Tia chớp màu tím tức đến muốn phát điên!
Ban đầu còn cong thành hình chữ Z oai phong, bây giờ vặn vẹo thành... chữ S mềm oặt!
Đường đường là lôi kiếp cao quý, vậy mà giờ đây lại biến thành... đồ tiếp tế cho người ta?!
Nhục! Nhục tới mức không dám ngẩng mặt ở giới lôi kiếp nữa!
Sau này còn mặt mũi nào lăn lộn chốn giang hồ lôi kiếp đây?!
Nhưng Phượng Khê nào thèm quan tâm nó tức giận hay nhục nhã, tinh thần nàng giờ đều tập trung vào việc... lên Trúc Cơ.
Đan điền vừa mới hồi phục xong, trong bụng nàng đã sinh ra một cơn lốc linh khí nho nhỏ, xoay tít không ngừng.
Theo từng vòng xoáy, kinh mạch nàng liên tục bị tẩy rửa.
Dù kinh mạch nàng vốn đã mở rộng hơn người thường rất nhiều, nhưng dưới sức giày vò của lôi điện, vẫn đau đến nổ đom đóm mắt.
May mà sức chịu đau của nàng cũng thuộc dạng "cực phẩm", nếu đổi lại người khác thì e rằng đã đau đến ngất xỉu từ lâu.
Cùng lúc đó, ở đằng xa, ba người Giang Tịch trố mắt, há mồm, hóa thành ba cái tượng gỗ.
Tiểu sư muội... đang lên Trúc Cơ?!
Còn là mượn sức lôi điện để lên Trúc Cơ?!
Chẳng phải... truyền thuyết về thiên phẩm Trúc Cơ là thế này sao?!
Ở giới tu hành, Trúc Cơ chia làm ba loại: phàm phẩm Trúc Cơ, địa phẩm Trúc Cơ và thiên phẩm Trúc Cơ.
Phàm nhân thường dùng Trúc Cơ đan để tiến hành, đó là phàm phẩm Trúc Cơ – thành tựu có hạn, tu vi kẹt mãi ở Nguyên Anh kỳ.
Đệ tử chân truyền như họ thì tất nhiên không thèm dùng cách đó, mà sẽ chọn Địa phẩm Trúc Cơ – tìm nơi linh khí nồng đậm, ăn thiên tài địa bảo để lên Trúc Cơ.
Huyền Thiên Tông tuy nghèo rớt mồng tơi, nhưng Tiêu Bách Đạo lúc trước cũng liều c.h.ế.t gom góp thiên tài địa bảo cho đồ nhi của mình.
Ông vốn tính toán, đợi Phượng Khê dưỡng xong đan điền, chắc cũng phải hai ba năm, hoặc nhiều năm sau mới mong lên được Trúc Cơ.
Ai ngờ... tiểu đồ đệ của ông lại bùng nổ ngay tại chỗ!
Chuyện thiên phẩm Trúc Cơ, trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vì muốn thành thiên phẩm Trúc Cơ, cần mượn được sức mạnh Thiên Đạo – thứ gần như không thể nắm bắt.
Lôi kiếp? Xin lỗi, đám tu sĩ bình thường nghe thôi đã sợ muốn chết, ai dám mơ lấy nó làm trợ lực lên Trúc Cơ chứ?!
Ba người Giang Tịch sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, thầm cầu khẩn tiểu sư muội vượt qua bình an.
Ngoài rừng Sương Mù, bốn người Tiêu Bách Đạo sắc mặt nặng trịch.
Đang êm đẹp làm sao lại nổi lên lôi kiếp thế này?
Chẳng lẽ trong rừng có dị bảo xuất thế, hoặc yêu thú thăng cấp Hóa Thần?
Nhưng vị trí sét đánh... hình như chính là trong vòng vây của các đệ tử?
Bốn người nhao nhao phóng truyền tin phù, nhưng dưới ảnh hưởng lôi kiếp, tất cả đều bặt vô âm tín.
Tiêu Bách Đạo đứng bật dậy, không giấu được sốt ruột:
"Ta đi xem!"
Ba người Bách Lí Mộ Trần cũng không yên lòng, lập tức đi theo.
Bọn họ đều là tu sĩ Hóa Thần, tuy chưa thể thuấn di, nhưng tốc độ so với đám tiểu bối thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ nửa canh giờ, họ đã tới hiện trường.
Và rồi — tất cả đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Phượng Khê đang khoanh chân ngồi giữa một cơn lốc linh khí.
Ngay trung tâm lốc xoáy ấy, là một tia chớp màu tím... đang vặn vẹo trông như cá mắm nằm bẹp.
Vì bị nàng hút gần hết sức mạnh, tia chớp chỉ còn yếu ớt bằng một chiếc đũa... trông vừa thảm hại vừa buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-151.html.]
Tia chớp kia "nhìn" thấy nhóm người Tiêu Bách Đạo liền hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống!
Nó - một thân lôi kiếp lẫy lừng – giờ đây... danh tiếng bị chùi sạch như lau bàn!
Tất cả là do cái đồ yêu nghiệt Phượng Khê kia!
Nó thề! Có ngày sẽ băm nàng thành tro, khiến nàng đời đời kiếp kiếp không ngóc đầu lên nổi!
Một lúc sau, Hồ Vạn Khuê há hốc mồm hỏi:
"Không lẽ... tiểu nha đầu Phượng Khê kia đang mượn lôi điện để lên thiên phẩm Trúc Cơ?"
Lộ Chấn Khoan mặt ngu ngu đần đần gật đầu: "Ờm... chắc vậy..."
Bách Lí Mộ Trần đau đến muốn nứt cả tim.
Mượn lôi kiếp để lên Trúc Cơ, kiểu can đảm này... đúng là trước nay chưa từng có!
Nếu Phượng Khê thành công, tiền đồ sau này... đúng là không thể đo lường!
Nghĩ tới đây, ông đau lòng không chịu nổi — ban đầu chính tay mình nhường viên ngọc quý này cho Tiêu Bách Đạo!!
Tiếc nuối như dòng nước lũ, càng lúc càng dâng trào trong lòng ông...
Trong khi đó, Tiêu Bách Đạo chẳng hề vui mừng.
Ông chỉ lo đến nỗi mắt cũng đỏ lên.
Thiên phẩm Trúc Cơ thì đã sao? Bảo bối nhỏ không sao hết mới là điều quan trọng nhất!
Ông thà rằng nàng bình an vô sự, còn hơn đứng trên đỉnh vinh quang.
Còn Phượng Khê, vẫn mải mê ngồi đả tọa, để kinh mạch được lôi điện mài dũa từng chút một.
Đan điền nàng như cơn lốc không ngừng xoáy tròn, càng ngày càng mãnh liệt.
Năm cây linh căn trong cơ thể cũng chẳng yên, đều hóa thành từng chiếc lá bé xíu, quay tít như chong chóng trong gió.
Chúng chỉ có một chấp niệm duy nhất: quay! Quay tới khi thành công!
Rốt cuộc —
Một giọt linh khí tinh thuần nhất lặng lẽ nhỏ xuống đan điền.
Lên Trúc Cơ thành công!
Phượng Khê mở mắt, kinh ngạc nhận ra ngũ giác của mình nhạy bén hơn hẳn.
Xa xa, hoa văn trên lá cây cũng nhìn rõ mồn một.
Quả nhiên, lên Trúc Cơ đúng là một bước hóa rồng!
Nàng vừa vui sướng vừa phấn khích, ngẩng đầu lên liền thấy sư phụ cùng ba vị trưởng lão đang đứng đó.
Như cá gặp nước, nàng bật dậy lao về phía Tiêu Bách Đạo:
"Sư phụ~~!"
Tiêu Bách Đạo gần như rưng rưng. May mà bảo bối nhỏ không sao!
Ngay sau đó là niềm tự hào trào dâng!
Thiên phẩm Trúc Cơ!
Toàn bộ Bắc Vực đại lục, ai có thể được như bảo bối của ông chứ?!
Ông đúng là có mắt tinh đời! Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu đồ đệ, ông đã biết nàng chính là bảo vật trời ban!
Phượng Khê nhào tới, kéo tay áo ông, mặt mày sáng bừng như hoa nở:
"Sư phụ, con có giỏi không?!"
Tiêu Bách Đạo cười híp mắt, xoa đầu nàng:
"Giỏi! Rất giỏi! Không hổ là đồ đệ cưng của vi sư!"
Ba người Hồ Vạn Khuê đứng bên cạnh, ê ẩm muốn chết.
Nhưng vì thể diện, vẫn ráng gượng cười bước tới chúc mừng, khen Phượng Khê như thể nàng là đóa hoa tuyệt thế trên đời!