Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1505
Cập nhật lúc: 2025-07-05 15:57:28
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1505. Chúng ta muốn đến Thiên Khuyết Đại Lục – nơi rực sáng, sục sôi.
Phượng Khê lại hỏi Liễu Thống Soái đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Kỳ thật, rất nhiều vấn đề nàng đã sớm biết đáp án, thông qua việc sưu hồn những tù binh Thiên Khuyết Minh, Phượng Khê đã nắm được không ít tin tức về Thiên Khuyết Đại Lục. Cơ Đình cũng từng kể cho nàng nghe không ít chuyện.
Sở dĩ Phượng Khê vẫn hỏi Liễu Thống Soái là để xem hắn có thành thật hay không. Nếu hắn không thành thật, phương pháp hắn đưa ra phải suy tính lại. Tuy nhiên, hiện tại xem ra, lão nhân này vẫn khá thành thật.
Phượng Khê liền tìm Quân Văn và Cơ Đình đến để bàn bạc.
Cơ Đình nói: "Phượng Soái, một khi tiến vào đường hầm phóng thích nguyên thần, ta sẽ biến thành trạng thái nguyên thần, ngài xem liệu có thể để ta bám vào vật nào đó như Huyết lão tổ không?"
Huyết Phệ Hoàn bám vào Huyết Ma Lệnh, còn Lận Hướng Xuyên thì bám vào thẻ thân phận của nhị đại lão tổ Đoan Mộc Hoài Chương của Trường Sinh Tông.
Phượng Khê trong thời gian ngắn cũng không tìm thấy vật thích hợp, dù sao không phải vật phẩm nào cũng dùng được. Thế là nàng đành để Cơ Đình tạm thời "ở chung" với Lận Hướng Xuyên.
Lận Hướng Xuyên đương nhiên khó mà nói gì, lúc này hắn có chút nhớ những ngày tháng một mình một nấm mồ!
Nhưng nghĩ đến Cải Trắng Lôi còn phải dùng chung trâm Tường Vân với Hỏa Tủy Vạn Năm, hắn và Cơ Đình ở chung một phòng hình như cũng rất bình thường.
Phượng Khê giải quyết xong vấn đề của Cơ Đình, hỏi Quân Văn:
"Ngũ sư huynh, huynh có ý kiến gì không?"
Quân Văn cười rạng rỡ: "Tiểu sư muội, muội nói gì là cái đó, ta nghe lời muội!"
Phượng Khê: "Được thôi, vậy mấy ngày nay huynh không có việc gì thì tu luyện một chút Niết Bàn Quyết đi, kẻo đến lúc đó lại lạ lẫm."
Quân Văn vui vẻ đồng ý, đừng nói tu luyện Niết Bàn Quyết, dù Phượng Khê có bắt hắn cùng nàng khoét lỗ trên xương cốt, hắn cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
"Ngũ sư huynh, huynh nói chúng ta đi đến Thiên Khuyết Đại Lục từ đường hầm phóng thích nguyên thần nào đây?"
Quân Văn đảo mắt: "Người của Điểu Minh mới từ đường hầm phóng thích nguyên thần ở Cực Địa Băng Nguyên xuống, điều đó chứng tỏ đường hầm đó chắc chắn không có vấn đề.
Các đường hầm phóng thích nguyên thần khác đều đã lâu không dùng, nói không chừng lâu năm không được tu sửa đã hỏng rồi, cho nên vẫn là chọn đường hầm phóng thích nguyên thần ở Cực Địa Băng Nguyên đi!"
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: "Anh hùng gặp nhau ý kiến giống nhau! Muội cũng nghĩ vậy!"
Quân Văn cười toe toét!
"Tiểu sư muội, ta không dám tưởng tượng, chúng ta đến Thiên Khuyết Đại Lục sẽ vui vẻ đến nhường nào!"
"Đúng vậy, Ngũ sư huynh, nghĩ đến cảnh chúng ta sắp đến Thiên Khuyết Đại Lục – rực rỡ, sôi sục – tim nhỏ của muội như muốn nhảy khỏi lồng n.g.ự.c luôn rồi nè!"
Hai sư huynh muội vừa nói vừa vui vẻ đập tay!
Cơ Đình: "..."
Không hiểu sao, hắn có chút đồng cảm với người Thiên Khuyết Đại Lục. Hai cái con hàng này đến Thiên Khuyết Đại Lục chắc chắn sẽ gây ra một trận tinh phong huyết vũ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1505.html.]
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Phượng Khê liền chuẩn bị xuất phát. Trước khi xuất phát, nàng lần lượt nói chuyện với bốn người Giang Tịch. Khiến cả bốn người đều khóc nức nở.
Muốn nói họ không có chút ý kiến nào về việc Phượng Khê chỉ dẫn theo Quân Văn đi chơi thì không thể, con người mà, ai cũng có tật đố kị. Chẳng qua có người biến tật đố kị thành động lực, có người lại biến tật đố kị thành lý do hãm hại người khác.
May mắn thay, bốn người Giang Tịch đều là người vế trước, tuy họ ngưỡng mộ tình cảm sâu đậm giữa Phượng Khê và Quân Văn, nhưng cũng chỉ biến sự ngưỡng mộ này thành động lực chăm chỉ tu luyện, không hề có ý đồ xấu.
editor: bemeobosua
Phượng Khê cũng không kiêng dè việc nàng và Quân Văn thân thiết hơn, nhưng đồng thời cũng khiến bốn người hiểu rằng, bốn người họ cũng là những người thân cận nhất của nàng.
Nếu họ gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cứu họ. Để họ lại cũng là vì họ là những người nàng tin tưởng nhất.
Người khác dù tốt đến mấy cũng còn có một lớp ngăn cách, chỉ có bốn người họ sẽ không tiếc tất cả để bảo vệ Tiêu Bách Đạo, duy trì lợi ích của Huyền Thiên Tông. Đó là sự tin tưởng và cũng là sự coi trọng.
Sau khi nói chuyện, Phượng Khê lại để lại cho bốn người không ít đồ tốt. Quân Văn thì để lại cho mỗi người bốn bức... di thư, căn dặn họ nếu hắn một đi không trở lại, nhất định phải giúp hắn hoàn thành những tâm nguyện chưa thành.
Bốn người Giang Tịch lúc này mới chợt nhận ra, ngũ sư đệ và tiểu sư muội không phải đi du sơn ngoạn thủy, cũng không phải đi tìm cơ duyên gì, mà là cửu tử nhất sinh. Nói không chừng chuyến này đi rồi sẽ...
Tật đố kị trong nháy mắt biến thành nước mắt đau buồn! Giang Tịch và đồng bọn thậm chí còn tặng Quân Văn không ít đồ vật, dặn hắn dùng để phòng thân.
Phượng Khê: "..."
Ngũ sư huynh trưởng thành nhanh thật đấy! Quả nhiên, cảnh giới cao nhất của an ủi người chính là khiến đối phương biết, ngươi thảm hơn hắn!
Tối hôm đó, Phượng Khê dẫn theo Quân Văn và Cơ Đình lặng lẽ rời khỏi Huyền Thiên Tông. Chuyện nàng đi Thiên Khuyết Đại Lục chỉ có số ít người biết.
Nàng còn sắp xếp Tất trưởng lão cách một thời gian lại dịch dung thành nàng để công khai xuất hiện, tuy nói Cửu U Đại Lục hiện tại hẳn là không có gián điệp của Thiên Khuyết Minh, nhưng vạn nhất thì sao?
Huống hồ Tả Hộ Pháp nếu có thể khiến Cơ Đình thông qua Đấu Chuyển Ngân Hà Kính xuống được, đương nhiên cũng có thể phái người khác. Cho nên vẫn phải nâng cao cảnh giác mới được.
Vài ngày sau, ba người Phượng Khê đến Cực Địa Băng Nguyên. Nàng đã sắp xếp trước, cho nên khi nàng đến gần đường hầm phóng thích nguyên thần, ở đây chỉ có vài vị trận pháp sư ký gửi trong con rối chứa hồn và Doãn trưởng lão, còn có... Sài lão đầu.
Nếu không phải chuyện quan trọng đại sự, Sài lão đầu thật không muốn đến. Hắn hiện tại chỉ muốn Uất Trì Khuynh Vân nhìn thấy tấm lòng thật của hắn, rồi làm hòa trở lại với hắn. Ngoài ra, hắn cũng không muốn gặp Huyết Phệ Hoàn, bởi vì "miệng chó không phun được ngà voi".
Quả nhiên, vừa gặp mặt, Huyết Phệ Hoàn đã thò cái đầu to ra, miệng bĩu ra như gáo:
"Sài lão nhị, cái đồ vô dụng nhà ngươi, quỳ xuống có ích gì đâu, ngươi phải gãi đúng chỗ ngứa mới được! Ngươi hỏi thăm xem đệ muội ta thích gì, rồi ngươi tặng cái đó!
Thật sự không được thì ngươi cứ giả vờ t/ự sá/t, nàng mềm lòng sẽ tha thứ cho ngươi! Đúng rồi, ngươi nói cho ta nghe xem trước đó ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với đệ muội mà nàng cứ mãi không chịu bỏ qua vậy?"
Sài lão đầu hận không thể đập nát cái đầu to của Huyết Phệ Hoàn! Đúng là "hay không nói, nói toàn cái dở"! Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Huyết Phệ Hoàn một cái, nói:
"Ngươi đừng lo chuyện của ta trước, chờ đến Thiên Khuyết Đại Lục, mọi việc ngươi đều nghe lời Tiểu Khê, đừng làm phiền nàng. Ngươi phải có nhận thức rõ ràng về bản thân, ngươi chỉ là một tên sao chổi đầu óc đơn giản, đừng có giả vờ ta đây trước mặt Tiểu Khê!"
Huyết Phệ Hoàn: "..."
Hắn thật muốn chúc Sài lão đầu "cả đời làm quang côn" (chỉ một người sống cô độc, không có vợ con)! Thôi vậy, huynh đệ bất nhân hắn không thể bất nghĩa, coi như Sài lão nhị đang "đánh rắm" đi!