Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:20:22
Lượt xem: 384
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15. Ta cảm ơn ngươi nha
Quân Văn trong lòng rối như tơ vò — bởi vì Phượng Khê … hợp lý quá mức!
Đối với một “tiểu phế vật” mà , cái gì hấp dẫn hơn một bộ công pháp thích hợp tu luyện? Không ! Không gì hết!
Huống chi, nàng còn từng Hỗn Nguyên Tông ép cho thành tạp dịch, ức h.i.ế.p tới tận cùng.
Nếu đổi là , chắc cũng phản bội !
Lão giả đeo mặt nạ đen cũng bắt đầu tin.
Ngoài chuyện lý do Phượng Khê đưa quá đầy đủ, còn một nguyên nhân nữa: Lão tự tin!
Tự tin đến mức cho rằng một tiểu nha đầu nhãi ranh như nàng căn bản lá gan lừa gạt !
Lão gật đầu, chậm rãi :
“Ngươi cũng lý. Nhân tộc công pháp đúng là phụ thuộc đan điền, còn Ma tộc chúng mấy cái quy củ cứng nhắc đó. Phương pháp tu luyện đa dạng, kiểu gì cũng cái hợp với ngươi.
Có điều… Ta ngươi thật sự bản lĩnh gây gió dậy sóng trong Nhân tộc?”
Phượng Khê , vô cùng đắc ý:
“Ta mới mà! Trước ở Hỗn Nguyên Tông là tạp dịch, mà bây giờ là truyền tử của chưởng môn Huyền Thiên Tông – Tiêu Bách Đạo!
Dù lão đối xử tệ với cỡ nào, cái danh tử truyền là thật, thể giả!
Vậy còn đủ chứng minh năng lực của ?
Hơn nữa, còn một món phụ kiện kèm — Ngũ sư Quân Văn của !
Tuy ngu một chút, nhưng tu vi tồi! Ta lo tính kế, chuyên trách g.i.ế.c phóng hỏa!”
Quân Văn: “……”
Cảm ơn con nhiều nha!
Lão giả nhíu mày, sang Quân Văn, trầm giọng hỏi:
“Ngươi thì ? Ngươi đồng ý ?”
Nếu là lúc thường, Quân Văn chắc chắn sẽ lập tức vung tay hét to “thà c.h.ế.t khuất phục”! Từ nhỏ đến lớn dạy như .
mà… Nhìn màn diễn của tiểu sư , do dự.
Hắn nhớ lúc nàng lừa Kim Mao Toan Nghê quỳ xuống, nghĩ bụng: Con nhóc chắc chắn còn giấu bài!
Thế là, siết răng, đè nén lương tâm mà :
“Nếu cơ hội sống thì tội gì chết? Ta sư nhà .”
Nói xong, mặt nóng như bỏ lò nướng.
Cũng may ma khí đen sì quấn quanh nên ai thấy vẻ mặt nhục nhã .
Lão giả xong, lên khặc khặc:
“Quả nhiên Nhân tộc các ngươi đều yếu đuối mềm yếu! Không xứng chiếm mấy cái tài nguyên tu luyện như !
Sớm muộn gì thiên hạ cũng thuộc về Ma tộc thôi!”
Quân Văn tức đến suýt nghẹn, chỉ nhét nguyên cái vớ thúi mồm lão cho im !
Lão giả nghĩ nghĩ, lạnh giọng:
“Cẩn thận vẫn hơn, sẽ gieo thần thức ấn ký lên hai ngươi để phòng bất trắc, miễn cho các ngươi giở trò!”
Phượng Khê lập tức hì hì:
“Ây dà, đại nhân , cảm thấy cần thiết như .
Không ý đồ gì khác nha, mà là vì tương lai đại nghiệp của Ma tộc mà lo thôi.
Ngài nghĩ xem, tứ đại tông môn kẻ ngốc, hôm nay lừa một , mai gạt nữa, chứ dính ấn ký mà phát hiện thì toi cả ổ đấy!
Đến lúc đó chẳng là chậm trễ tiền đồ của ngài ?
Chúng c.h.ế.t thì chỉ là chuyện nhỏ, ngài mất nghiệp lớn mới là đại họa!
Huống hồ, ngài là ai? Chúng là ai? Cho chúng mượn mười cái lá gan cũng dám gạt ngài !”
Quân Văn cũng lật mặt nhanh như lật bánh tráng, phối hợp nhịp nhàng:
“ đúng! Tông môn chúng pháp khí chuyên nhận diện ma khí, soi thần thức ấn ký thì… lộ hết! Không khéo còn lôi tế trời!”
Lão giả nhíu mày, hừ lạnh một tiếng:
“Cũng … Ta xem hai ngươi chắc gan to như mà dám lừa gạt bản tọa!”
Phượng Khê tít mắt, giọng ngọt như mía lùi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-15.html.]
“Đại nhân đúng là đại sự, khí độ thật giống thường!
Giờ chúng là một nhà , chẳng ngài thể... thả bọn ?
Trói kiểu bất tiện nha!
Đặc biệt là , thể yếu đuối như gà con mới nở, lỡ mà tạch giữa đường thì lấy ai mà tận hiến cho ngài đây?”
Lão giả bĩu môi, phẩy tay một cái, Phượng Khê với Quân Văn lập tức khôi phục tự do.
Phượng Khê cung kính thi lễ một cái:
“Phượng Khê tham kiến đại nhân!”
Sau đó còn quên trừng Quân Văn một cái như nhắc nhở: “Còn mau chào?!”
Quân Văn đành lẩm bẩm:
“…Quân Văn… tham kiến đại nhân…”
Lão giả cực kỳ hài lòng.
“Hai đứa nếu điều, thiếu chỗ cho các ngươi.”
Phượng Khê nịnh nọt:
“Đại nhân, nãy giờ chuyện rôm rả mà tụi còn tôn danh của ngài là gì. Có thể cho bọn tiểu bối mở mang tầm mắt ạ?”
Lão giả ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo nghễ:
“Bổn tọa — Huyết Thiên Tuyệt!”
Quân Văn giật thốt lên:
“Cái gì?! Ngươi là Huyết Thiên Tuyệt?! Không thể nào! Chẳng Huyết Thiên Tuyệt c.h.ế.t từ trăm năm ?!”
Lão giả phá lên khặc khặc, giọng khàn như kéo lê cái chổi tre:
“Không sai! Trăm năm , bổn tọa đám Nhân tộc vây quét, suýt nữa bỏ mạng. May thi triển ‘Ma Tằm Cửu Biến’, giả c.h.ế.t thoát , bọn chúng tưởng tan thành tro bụi.
Thật , trốn lòng mạch khoáng, ngủ đông dưỡng thương. Được Ma Thần phù hộ, tình cờ phát hiện một mạch linh thạch cực phẩm!
Nếu nhờ linh thạch , cũng thể hồi phục nhanh như .
Còn cái đám Huyền Thiên Tông ngu xuẩn thì tưởng mỏ cạn kiệt, ai ngờ thứ mà tụi nó đào bới giờ chỉ là tầng cộng sinh che mắt linh thạch cực phẩm thôi!”
Phượng Khê: (Ồ hố? Còn phát tài ngoài kế hoạch nữa hả?)
Tiểu nha đầu lập tức đổi giọng ngọt xớt:
“Thì ngài chính là Huyết Thiên Tuyệt tiền bối! Dù Nhân tộc luôn miệng bôi , nhưng trong lòng , ngài mãi mãi là đại hùng đội trời đạp đất!
Ta từng nghĩ cả đời duyên diện kiến phong thái ngài, ai ngờ hôm nay may mắn thành thuộc hạ của ngài… thật sự là ba đời tích đức!”
Quân Văn bên cạnh đơ mặt:
Tiểu sư , mặt mũi hết ? Mấy lời sến đến rợn như mà ngươi trôi chảy thế hả?!
Huyết Thiên Tuyệt thì hưởng thụ lắm. Lão hơn trăm năm ai khen, nay Phượng Khê vuốt đuôi xong mà như uống xuân dược.
Chứ thực , Phượng Khê đó còn chẳng Huyết Thiên Tuyệt là ai! Dù nàng cũng xuyên tới, nhảy cóc khi sách, nên cái tên nàng cũng chẳng . Vậy mà c.h.é.m gió vẫn mượt!
Sau màn "múa võ mồm", Phượng Khê lễ phép hỏi:
“Đại nhân, ngài định bước tiếp theo gì? Nếu cần, với sư thể giúp ngài… đào quặng!
Cực phẩm linh thạch mà để Huyền Thiên Tông đám cẩu tặc vớ thì phí quá!”
Huyết Thiên Tuyệt phẩy tay:
“Lớp thì đào gần sạch , moi sâu hơn e sẽ động tĩnh lớn, dễ phát hiện. Cứ để đó, cũng muộn.”
Phượng Khê trong lòng mừng rỡ:
Sau hả? Mơ ông nội! Cái mỏ đó nhớ kỹ !
Huyết Thiên Tuyệt tiếp:
“Thương thế lành hẳn, còn tĩnh dưỡng một thời gian.
Ở tầng hai mỏ một khe núi nhỏ nối ngoài, hai ngươi mau rời , tránh đêm dài lắm mộng.”
Phượng Khê giả vờ bịn rịn:
“Đại nhân ơi, còn theo ngài học hỏi thêm, mới ? Cho ở ?”
Quân Văn cạn lời: … Muội diễn nữa là giữ thật đó! Diễn ít thôi!