Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1469

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:09:40
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1469. Mỗi người đều có ánh sáng thuộc về chính mình.

 

Liễu thống soái lúc này bỗng sinh lòng hoài niệm, nhớ về những tháng ngày bị “giam lỏng” thuở trước.

 

Cái đồ nghiệt đồ kia, sao lại cứ nói ra toàn những lời khiến người ta tức đi/ên như thế chứ?

Cả một đám đều ngông cuồng quá mức!

 

Cửu U đại lục cũng chẳng ai hơn được nàng!

Có điều... e là không bao lâu nữa, nàng sẽ lại chạy tới Thiên Khuyết đại lục nhảy nhót một phen!

 

Chỉ là…

"Ngươi nói muốn đi Thiên Khuyết đại lục, vậy ngươi định đi bằng cách nào?"

 

Phượng Khê thản nhiên đáp: “Đương nhiên là người giúp con nghĩ cách rồi!”

Liễu thống soái: “...... Ta không có cách nào cả.”

 

“Nghĩ đi, từ từ nghĩ, nghĩ cho thật kỹ vào!”

Liễu thống soái: “……”

 

Hắn thật sự chẳng muốn nói thêm lời nào nữa!

 

Hắn đây là thu đồ đệ sao? Rõ ràng là rước về một vị tổ tông mà!

Hôm ấy, đoàn người Phượng Khê thuận lợi đến Trường Sinh Tông.

 

Tàu bay vừa hạ xuống đất, Tư Mã tông chủ đã vội vàng ra nghênh đón:

“Chúc mừng Phượng Soái chiến thắng trở về, vất vả cho người rồi!”

 

Tuy lúc Phượng Khê xuất chinh đã giấu kín hành tung, nhưng nay chuyện Vân Tiêu Tông đã truyền khắp thiên hạ, tự nhiên cũng chẳng còn gì để giấu.

 

Phượng Khê cùng Tư Mã tông chủ trò chuyện vài câu, rồi cùng những người khác chào hỏi qua, sau đó bước vào Nghị Sự Điện dưới sự vây quanh của mọi người.

 

Nàng kể sơ qua chuyện đã xảy ra, vì đều là người một nhà, nên cũng không giấu diếm chi nhiều.

Chúng tu sĩ ai nấy đều thất sắc kinh hãi.

 

Nếu không nhờ Phượng Soái, e rằng Cửu U đại lục đã sớm rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng!

Chẳng trách bây giờ khắp nơi đều tôn nàng là ánh sáng của Cửu U, thực tế gọi nàng là thần của Cửu U cũng không ngoa!

 

Phượng Khê giao Ám Ngũ cho Tất trưởng lão trông giữ.

 

Một phần vì tu vi của ông đủ cao, phần khác vì tâm tư ông kín đáo, khiến nàng yên tâm hơn cả.

Trong lòng Doãn trưởng lão lại có phần chua xót.

 

Dẫu ông là sư phụ chính thức, song rõ ràng tiểu đồ đệ lại càng coi trọng vị Tất trưởng lão kia.

Nay lại thu thêm một vị sư phụ là Liễu thống soái, vậy thì ông còn lại bao nhiêu địa vị đáng nói?

 

Điều duy nhất khiến ông cảm thấy an ủi là, trong số những sư phụ của Tiểu Khê, chỉ có ông và Tiêu Bách Đạo là thuộc nhóm sư phụ của cả sáu người kia.

 

Nghĩ vậy, ông nhíu mày, quay sang nói với Quân Văn:

 

“Mấy ngày trước, bốn sư huynh của ngươi đều đã bước vào Hóa Thần. Chỉ còn mình ngươi vẫn dừng ở Nguyên Anh. Lần này về rồi, nên thu tâm lại mà tu luyện cho nghiêm túc.”

 

Quân Văn như sét đánh ngang tai!

 

Cái gì cơ?!

Bốn người bọn họ... đều Hóa Thần cả rồi?!

 

Đại sư huynh không nói, vốn dĩ đã sớm là Nguyên Anh kỳ, lão Tứ chắp vá cũng miễn cưỡng hiểu được. Nhưng sao Bùi lão Nhị và Dung lão Tam cũng lên luôn là sao?!

 

Hắn nào đâu biết rằng, Tư Mã tông chủ rất biết cách hành sự.

 

Biết rõ Phượng Khê coi trọng nhất là Tiêu Bách Đạo và năm vị sư huynh, nên ngay sau khi nàng rời đi, liền lập tức mở “lớp bồi dưỡng đặc biệt” cho bốn người Giang Tịch.

 

Họ vốn căn cơ vững chắc, tư chất lại tốt, chỉ là trước kia thiếu tài nguyên nên tu vi tăng chậm. Nay được cung ứng đầy đủ, lại thêm danh sư chỉ điểm, cộng với linh khí Nam Vực dồi dào, tu vi lập tức tăng tiến như gió.

 

Bùi Chu phe phẩy quạt, trêu ghẹo:

“Lão Ngũ à, sư phụ nói chẳng sai, ngươi thật nên nỗ lực thêm. Không thì sẽ chẳng theo kịp bọn ta đâu!”

 

Dung Tranh cũng cảm khái:

“Lão Ngũ, năm xưa ta cũng phí thời gian nghiên cứu môn quy, sau này chăm chỉ tu luyện, tu vi mới vùn vụt tiến. Ngươi cũng nên tập trung lại, mà tu luyện cho thật tốt!”

 

Quân Văn trong lòng tức muốn nổ phổi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1469.html.]

Một người hai người đều bảo ta thu tâm, cứ như thể ta suốt ngày ăn chơi đàn đúm vậy!

 

Chẳng phải ta cũng đang làm việc đàng hoàng hay sao?

Đừng tưởng ta không biết, mấy người các ngươi rõ ràng là ghen với việc ta suốt ngày kề vai sát cánh cùng tiểu sư muội!

 

Hóa Thần thôi mà! Có gì ghê gớm chứ!

 

Đương nhiên, đây đều là trong lòng hắn nghĩ, trên mặt tuyệt chẳng lộ nửa điểm.

Hắn có chút áy náy, cúi đầu nói:

 

“Sư phụ, Nhị sư huynh, Tam sư huynh, các người nói rất phải. Về sau ta nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày bước vào Hóa Thần!”

 

Bùi Chu nhướng mày. Hắn còn tưởng Lão Ngũ sẽ nổi khùng, không ngờ lại biết nghe lời như vậy!

 

Phượng Khê đứng một bên cũng khá hài lòng với biểu hiện của Quân Văn.

Nếu là trước kia, chắc chắn hắn đã giậm chân cãi lý, còn viện cớ lĩnh ngộ kiếm ý các kiểu. Nay lại trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.

 

editor: bemeobosua

 

Sau đó ít ngày, Quân Văn bế quan không ra, chuyên tâm xung kích Hóa Thần.

Phượng Khê đang tu luyện Hỗn Độn Quyết, đột nhiên cảm giác có điều dị thường.

 

Nàng lập tức rời phòng, phát hiện linh khí từ bốn phương tám hướng đều cuồn cuộn tràn về sân Quân Văn.

Ngũ sư huynh sắp Hóa Thần rồi?!

 

Nàng lập tức phi thân tới sân hắn.

Đẩy cửa vào, chỉ thấy Quân Văn đang ngồi xếp bằng đả tọa, xung quanh bị linh khí nồng đặc quấn lấy, dày đến mức như hóa thành thực chất.

 

Huyết Phệ Hoàn tấm tắc:

“Tiểu tử thô lỗ này không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, nay Hóa Thần còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, quả thật không đơn giản!”

 

“Chỉ tiếc, Tiểu Khê à, ánh sáng của con quá chói lọi, hắn định sẵn chỉ có thể làm cái bóng dưới hào quang của con thôi!”

Phượng Khê khẽ nhíu mày:

 

“Gia gia, mỗi người đều có ánh sáng riêng của mình. Ngũ sư huynh là Ngũ sư huynh, con là con. Dù con có xuất sắc đến đâu, cũng không thể che lấp được ánh sáng của huynh ấy.”

 

Huyết Phệ Hoàn bĩu môi. Đừng nhìn con nhóc này suốt ngày luôn miệng gọi Tiêu Bách Đạo, chứ thật ra đối xử tốt nhất vẫn là với Quân Văn!

 

Cũng phải, hai người vào sinh ra tử, tình như huynh muội, lại thêm mặt dày như nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Mà Quân Văn lúc này, đang rơi vào mê mang.

 

Hắn đã đạt tới ngưỡng Hóa Thần từ lâu, chỉ là mãi không tìm thấy đạo của mình.

Đạo là gì?

Hắn đang truy cầu điều gì?

Thiên Đạo? C/hó m/á!

 

Dù không Hóa Thần, hắn cũng không thèm truy cầu cái thứ gọi là Thiên Đạo ấy!

Nếu có thứ gì gọi là đạo, thì đạo của hắn chính là …Tiểu sư muội!

 

Tiểu sư muội vẽ gì, hắn đi theo cái đó!

Trên đời này, có đạo nào tên là "tiểu sư muội đạo" không?

 

Đúng lúc hắn đang mơ hồ, đột nhiên một đạo ánh sáng long lanh từ xa bay tới… đó chính là “Đạo”.

Nguyên thần hắn liền bước lên. Không bụi gai, không trở ngại, chỉ có hoa lệ như gấm vóc.

 

Hắn càng đi càng nhẹ nhàng, cho đến khi…

Ầm!

Hắn rớt xuống sông!

Cứu mạng! Tiểu sư muội, cứu mạng!

 

Phượng Khê đang tán gẫu với Huyết Phệ Hoàn, bỗng thấy có điều kỳ quái.

 

Nàng phát hiện trong thân thể mình có một vùng nước nhỏ, vốn là chỗ chứa các Phạn văn, giờ lại có thêm… một người.

Là ai?

 

Không phải... là Ngũ sư huynh bị thu nhỏ sao?!

Ngũ sư huynh rõ ràng đang bế quan Hóa Thần, sao lại chạy vào vũng nước trong người nàng?!

 

Tuy vô cùng khó hiểu, nhưng thấy “Quân Văn mini” vùng vẫy, nàng vẫn đưa tay vớt ra.

Ngay sau đó, Quân Văn biến mất.

 

Cùng lúc đó, linh khí quanh thân hắn ồ ạt tràn vào cơ thể…

Cỏ cây trong viện điên cuồng sinh trưởng, ngay cả cá chép đỏ trong ao cũng béo tròn thêm một vòng…

Loading...