Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1467

Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:48:51
Lượt xem: 183

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1467. Nàng đúng là dùng từ phong phú vô cùng!

Phượng Khê thầm chửi rủa về phía Đào Ngột "bản hiện tại" mặt. Nàng bực bội, cái thứ trông vẻ giận dữ lắm! Hình như bọn họ chẳng chọc tức gì nó cả? Nó giận cái gì nhỉ?

Đào Ngột "bản hiện tại" từ cao xuống đánh giá một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng Phượng Khê:

“Con kiến, ngươi là kẻ chủ mưu đào cung điện của ?”

Phượng Khê: “...”

Mấy con hung thú đứa nào cũng thích gọi khác là con kiến thế nhỉ? Chắc bụng rỗng tuếch, chỉ mỗi từ thôi! Nàng thì khác! Kho từ vựng của nàng phong phú cực kỳ!

“Đồ ngốc to xác, ngươi đang chuyện với bản soái đấy ?”

Đào Ngột "bản hiện tại": “...”

mơ cũng ngờ kẻ dám gọi nó như , tức khắc giận kiềm chế .

Đang định nổi cơn thịnh nộ, Phượng Khê nhe răng một nụ cực kỳ tươi tắn với nó. Sau đó, nàng thả Đào Ngột .

“Chuyện của các ngươi, tự giải quyết !”

Đào Ngột: “...”

Lúc ngươi hứa hẹn với thế nào hả? Đồ tra nữ!

Đào Ngột "bản hiện tại" đờ đẫn! Sao một cái nữa chạy thế ? Nó đang mơ ? Hay là rơi ảo cảnh?

Đào Ngột cũng chẳng thèm vòng vo, :

“Ta là ngươi của quá khứ, ngươi là của hiện tại. Nếu ch/ết, ngươi cũng sẽ ch/ết. nếu ngươi ch/ết, vẫn sẽ tồn tại. Cho nên, ngươi t/ự s/át !”

Đào Ngột "bản hiện tại": “...”

Dựa cái gì chứ?! Dựa cái gì t/ự s/át, gì sai! Nó lập tức liều mạng với Đào Ngột, cùng lắm thì cùng ch/ết! Thế là, hai con Đào Ngột vặn vẹo đá/nh . Đào Ngột rõ ràng rơi thế yếu. Không còn cách nào khác, nó Phượng Khê ký khế ước xong, tu vi hạn chế.

Hỗn Độn hả hê :

“Đào Ngột còn luôn ngu, kết quả nó tự thịt chính , ngu hết chỗ ! Nếu là , thì cứ để chủ nhân ký khế ước hết, lẻ nó ngoài, chẵn ngoài, dù ngoài các thời điểm khác chẳng ?!”

Phượng Khê: ???!!!

Ai bảo Hỗn Độn ngu chứ? Chẳng nó thông minh lắm ?! Sao nghĩ cách chứ?!

Nàng lập tức la lớn: “Dừng tay! Hai đứa các ngươi đều dừng tay!”

Hai con Đào Ngột đều trừng mắt nàng. Phượng Khê tủm tỉm :

“Ta thấy thật các ngươi cần cứ phân rõ sống ch/ết, cùng tồn tại hơn ?! Ta thì một cách...”

Phượng Khê kể ý tưởng của Hỗn Độn xong, Đào Ngột "bản hiện tại" tức khắc giận dữ :

“Ngươi tưởng là cái đáng tiền ?! Đào Ngột đường đường là hung thú, trở thành chó săn của một Nhân tộc như ngươi?! Ta thà ch/ết chứ chịu khuất phục!”

Phượng Khê cũng gì, chỉ thả hết Linh sủng của , đó lấy một chậu đan dược tuyệt phẩm và mấy cái thú hạch.

“Đồng ý khế ước, những đan dược và thú hạch đều là của ngươi. Không đồng ý khế ước, sẽ cho thủ hạ và Linh sủng của bao vây lên, dù ngươi bản lĩnh đến mấy cũng ngã! Ngươi tự chọn !”

Đào Ngột "bản hiện tại" mắt đan dược và thú hạch mà miệng cứ... chảy nước bọt! Ngon quá mất! , thể diện đặt ở đây...

Lúc , Hỗn Độn ồm ồm :

“Ngươi cũng là Đào Ngột, nó cũng là Đào Ngột, ngươi ở ngoài chịu khổ, nó ở chỗ Khê đại gia ăn sung mặc sướng, ngươi thiệt thòi nhiều ! Nghe lời đại thông minh đây, nhanh chóng đồng ý khế ước ! Dù đều khế ước, cũng chẳng gì mất mặt mất mặt !”

editor: bemeobosua

Trong lòng Phượng Khê bực bội, con Hỗn Độn càng ngày càng thông minh thế nhỉ? Chẳng lẽ là theo nàng xong thì thông minh ? Sức hút cá nhân của nàng mạnh đến ?!

Đào Ngột "bản hiện tại" thật sự Hỗn Độn thuyết phục, đúng , tại hưởng lợi còn chịu tội? Khế ước thì khế ước! Vừa thấy , con nha đầu ch/ết ti/ệt là chủ nhân Cửu U, Linh sủng cho nó cũng tính là mất mặt. Thế là, nó như ban ơn :

“Nếu ngươi khế ước với đại nhân như , đại nhân chuẩn!”

Phượng Khê dường như một chút cũng ngại thái độ kiêu ngạo của nó, lúc liền ký kết khế ước với nó. Chốc lát, khế ước thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1467.html.]

Đào Ngột "bản hiện tại" đang định đặt quy tắc cho các Linh sủng khác thì Hỗn Độn là kẻ đầu tiên lao lên, cho nó một móng vuốt! Hỗn Độn phấn khích cực kỳ! Lại việc dơ để ! Nó thích mấy chuyện nhất! Ước gì Khê đại gia ngày nào cũng thu Linh sủng thì mấy! Các Linh sủng khác cũng nhanh chóng giữ đội hình, chúng từng chịu khổ, ai cũng thoát !

Đào Ngột ban đầu còn đang hả hê, kết quả ngay đó, nó ngơ ngác! Nó cảm nhận đ/au đớn! Đang bực bội thì một luồng lực hút cực lớn ập tới, đó nó chẳng gì nữa.

Hỗn Độn đang đá/nh hăng say, phát hiện nguyên thần của Đào Ngột "bản hiện tại" biến mất thấy ! Cái nó sợ hãi! Nhanh chóng :

“Ta chỉ đá/nh hơn trăm cái thôi, nó ch/ết liên quan đến !”

Phượng Khê hiện tại thời gian phản ứng nó, nàng phát hiện liên hệ thần thức ban đầu với hai con Đào Ngột giờ hợp hai một! Trong túi Linh thú cũng chỉ còn một con Đào Ngột. Chuyện gì thế ? Con Đào Ngột nào biến mất ?

Nàng đang thấp thỏm bất an thì Đào Ngột tỉnh . Ánh mắt nó đờ đẫn, một lát bi thương :

“Bây giờ , nó nó, hai chúng bây giờ đều ch/ết, ngươi hài lòng ?”

Phượng Khê: “...”

Xem là nguyên thần của hai con Đào Ngột dung hợp với .

“Nha đầu thối, cho ngươi , Đào Ngột vĩnh viễn chịu khuất phục!”

Ngay đó, nó vươn móng vuốt tát miệng một cái!

“Chủ nhân, ngươi đừng bậy, đối với ngươi trung thành!”

“Ngươi là ngươi, ! Ngươi đối với nàng trung thành, nghĩa là cũng đối với nàng trung thành!”

“Ngươi ký khế ước , ngươi còn cãi bướng gì nữa?! Ngươi chế/t quan trọng, đừng liên lụy chủ nhân hiểu lầm!”

...

Phượng Khê: “...”

Tiêu ! Nhân cách phân liệt !

Huyết Phệ Hoàn : “Chúng nó mới dung hợp , nên ký ức còn tương đối độc lập, thời gian dài, e rằng sẽ hòa hợp thành một thể thôi!”

Phượng Khê cảm thấy lý, nhưng để trấn an Đào Ngột "bản hiện tại", nàng liền đưa đan dược tuyệt phẩm và thú hạch hứa đó cho nó.

Đào Ngột "bản hiện tại" toe toét miệng rộng vui vẻ!

“Thật như cũng , hai còn thể tự chuyện với chính , vĩnh viễn cũng sẽ cô đơn!”

Đào Ngột: Không chuyện với đồ ngốc.

Phượng Khê cho kẹo xong, hỏi Đào Ngột "bản hiện tại":

“Vừa ngươi chúng đào cung điện của ngươi?”

Đào Ngột "bản hiện tại" hừ lạnh :

“Không sai, tảng đá lớn các ngươi dùng để đặt móng đó chính là cửa cung điện của ! Các ngươi phá cửa cung điện của với phá cung điện của gì khác ?!”

Phượng Khê đầu hỏi Phong hộ pháp: “Cái bia đó lấy từ ?”

Phong hộ pháp nhanh chóng : “Là tìm thấy ở một khu gò đá lộn xộn cách đây ba mươi dặm!”

Đào Ngột "bản hiện tại" lời , khuôn mặt lớn tức khắc chút kìm .

“Nói bậy! Rõ ràng là ăn trộm từ nhà !”

Phượng Khê: “... Ý ngươi là, cái khu gò đá lộn xộn đó chính là cung điện của ngươi?”

Đào Ngột "bản hiện tại" nâng cao âm lượng:

“Cái gì gò đá lộn xộn?! Ngươi tốn bao nhiêu tâm huyết để sưu tập những cục đá đó ?! Đặc biệt là cái cửa , tốn mấy chục năm mới mang về !”

Phượng Khê tò mò : “Ngươi tìm thấy từ ? Sao tốn thời gian lâu như ?”

Đào Ngột "bản hiện tại" né tránh ánh mắt, hé răng.

Cùng Kỳ hả hê : “Cái còn hỏi ? Chắc chắn là lạc đường ! Tiểu Khê Khê, ngươi , chúng bao vây tiêu diệt Long tộc đó, thật nguyên nhân cuối cùng thất bại do Hỗn Độn đâ/m lưng, mà là do cái đồ mù đường lạc đường! Ngươi tại ở cái gò đá lộn xộn đó ? Chắc chắn là vì gò đá cao, dù nó xa một chút cũng thể thấy, nếu nó sẽ tìm thấy đường về nhà!”

Đào Ngột "bản hiện tại" quyết định giao quyền kiểm soát cơ thể cho Đào Ngột. Cứ như , kẻ mất mặt là nó của quá khứ, liên quan gì đến nó của hiện tại! Nó đúng là một đứa trẻ lanh lợi! =))))

Loading...