1457. Ngươi một cái sàng tinh đơn thuần á?
Cơ Đình cứ thế mà cạn lời, cạn lời vẫn cạn lời! Cái gã Liễu Thống Soái dù cũng là một quân thống soái, mà chỉ vì Phượng Khê mấy câu bênh vực , là liền coi nàng như nhà ư? Ngươi quên nàng là của Cửu U đại lục ? "Phi tộc giả tất dị tâm", cái đạo lý mà ngươi cũng hiểu ư?! Đáng đời ngươi thất bại!
Đương nhiên, Cơ Đình cũng vui mừng khi thấy Liễu Thống Soái Phượng Khê lừa gạt, dù hiện tại và Phượng Khê cùng một phe, chỉ là cảm thấy quá hết chỗ ! Hắn nào rằng, chấp niệm của Liễu Thống Soái chính là chuyện binh bại, là sự tự trách, cam lòng và cả nỗi ấm ức. Những lời Phượng Khê lúc , cộng thêm những giá trị cảm xúc mà nàng mang đó, khiến ba loại cảm xúc của đều giải tỏa, tự nhiên đối với Phượng Khê độ thiện cảm tăng vọt. Đương nhiên, điều cũng liên quan đến việc ai đó ngừng tự khoác lên hào quang thánh nhân. Vẫn là câu đó, ngoài xã hội, thiện cảm đều do tự tạo !
Khi Cơ Đình đang cạn lời, Phượng Khê hỏi :
"Sư phụ, là Thiên Khuyết Minh, theo lý mà Liễu Thống Soái hàm oan, con cháu hậu duệ của hẳn tìm cách rửa sạch tội danh cho mới , thấy gì ?"
Cơ Đình lắc đầu.
editor: bemeobosua
Liễu Thống Soái khổ:
"Ta cũng chẳng dòng dõi thuộc nào, khi phong quang thì những dòng bên đều đến thơm lây, thất thế, tự nhiên là lăn xa bao nhiêu bấy nhiêu, gì ai vì mà bôn ba chứ?!"
Phượng Khê đột nhiên đập một cái trán:
"Không đúng nha, ngài ở đây chẳng là nguyên thần phóng ? Bản thể của ngài ? Ngài thể tự kêu oan mà!"
Liễu Thống Soái khổ: "Mất công bản soái lúc nãy còn cảm thấy ngươi tuổi nhỏ mà thông tuệ, xem ngươi vẫn còn quá đơn thuần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1457.html.]
Cơ Đình và Quân Văn: "..."
Ngươi dám một cái "sàng tinh" đơn thuần ư? Nàng mà đơn thuần, thì đời chẳng ai đơn thuần nữa!
Liễu Thống Soái tiếp tục :
"Ngươi nghĩ những kẻ đổ cái nồi đen cho , sẽ cho bản thể cơ hội biện bạch ?! Dù cơ hội biện bạch, minh chủ cũng sẽ , bởi vì nhất định gánh vác trách nhiệm cho sự thất bại . Cái tên chủ soái như , phận định là một vật hy sinh!"
Phượng Khê đầu tiên là vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ngay đó là lòng đầy căm phẫn!
"Ngài trả giá nhiều như , kết quả những mất tính mạng, mà còn mang tiếng , điều đối với ngài thật sự quá bất công! Ta sư phụ , lúc con cháu hậu duệ của những kẻ đó phong quang lắm! Chỉ một ngài cô đơn hôn mê tại đây! Nếu là hậu duệ của ngài, cho dù là liều mạng sống cũng cần, cũng vì ngài mà cất tiếng , cũng cho ngài rửa sạch hàm oan! Thật là quá tức giận, tức c/hết ..."
Liễu Thống Soái giật , ánh mắt xem xét kỹ lưỡng đánh giá Phượng Khê. Hắn phát hiện cô nương mặt càng càng thuận mắt. Có thể mắt ?! Lớp "màng lọc" ngàn lớp của ai đó còn dày hơn cả lớp băng ở vùng cực địa! =)))
Hắn hỏi Phượng Khê: "Ngươi đối với việc Thiên Khuyết Minh công chiếm Cửu U đại lục ý kiến gì ?"
Phượng Khê hiển nhiên vẫn còn chìm đắm trong cơn tức giận, ngữ khí cũng chút bực bội:
"Cá lớn nuốt cá bé, gì mà ?! Phải trách thì trách Cửu U đại lục quá phế vật, còn ngừng gây nội chiến, đáng đời thôn tính! Nếu chuyện gì liền đấu đá nội bộ, cũng sẽ trở thành cô nhi, cũng sẽ từ nhỏ bắt nạt, trải qua khổ cực nhiều hơn cả tóc đầu ! Phàm là lớn che chở , cũng cần chịu nhiều khổ như ..."
Huyết Phệ Hoàn: "..."
Cái đứa nhãi ranh , nhận thích nữa ? Người Cửu U đại lục còn đủ ngươi tai họa ư? Lại tai họa Thiên Khuyết Minh ?
Ơ? Sao dùng từ "tai họa" nhỉ?