Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1456
Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:48:24
Lượt xem: 164
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1456. Ái chà, lão quen đây mà!
Phượng Khê tốn bao công sức, dùng đủ cách đoán mò mới thể vắt óc câu trả lời từ ông lão thành chủ. Tuy Vô Danh thành là của nàng, nhưng lẽ vì thành hư hại quá nặng, nên dù thần thức liên hệ, nàng vẫn thể thu nó nhẫn trữ vật. Thậm chí, nàng chỉ thể điều khiển Vô Danh thành thông qua lão thành chủ, linh khí của nó.
Huyết Phệ Hoàn càng to hơn:
"Tiểu Khê , bảo bối của con cứ như thu thu ! Quan trọng là còn mất cả ngoại thành nữa chứ!"
Lúc , Phượng Khê chỉ một ý nghĩ duy nhất: Nàng "đại nghĩa diệt "! Gia gia như thế , thà còn hơn!
Cuối cùng, Vô Danh thành dịch chuyển xa chừng năm dặm, lộ lớp băng bên . Tầm lớp băng chẳng mấy rõ ràng, Phượng Khê đành sai các yêu thú đào băng. Còn vì dùng Hỏa Tủy Vạn Năm ư? Bởi vì con hàng đột nhiên ... ngủ đông! Chẳng do đây nó từng tan nhiều băng đến thế, chỉ là ngẫu nhiên, tóm , khi giúp Phượng Khê diễn xong màn kịch, thứ liền chìm giấc ngủ. Dù Phượng Khê vô cùng câm nín, nhưng cũng chẳng cách nào.
Các yêu thú đào bới cả ngày trời, vẫn chẳng thấy bóng dáng trận pháp trấn áp tĩnh mịch khí ! Các yêu thú khác đều chăm chỉ việc, riêng Gấu Tuyết Băng Nguyên thì lười biếng. Trước đó, khi Phượng Khê chia thịt đại yêu, nàng cho nó một miếng to, và nó chén sạch sành sanh. Có lẽ do ăn nhiều thịt nên nó thấy khát nước dữ dội, bèn tại chỗ l/iếm băng. Dù các yêu thú khác thể bất cẩn dính lưỡi mặt băng, nhưng nó thì hề nỗi lo , chẳng do từ bé luyện li/ếm tay gấu mà thành .
Chẳng mấy chốc, Gấu Tuyết Băng Nguyên liếm/ một cái hố lõm sâu, phát hiện một chiếc nhẫn trữ vật. Tức khắc nó kêu la ầm ĩ:
"Chủ nhân ơi, tìm thấy một thứ ho !"
editor: bemeobosua
Phượng Khê lấy chiếc nhẫn trữ vật khỏi lớp băng, thần thức chạm , nàng liền ngây . Bên trong nhẫn trữ vật một lệnh bài, hóa là lệnh bài của Tiêu Phong Doanh thuộc tổng bộ Thiên Khuyết Minh. Nàng từng tiến ảo cảnh do chấp niệm của Thần Ẩn quân ở ngoại thành Vô Danh thành biến thành, khoác áo choàng của Thạch Đa Đa và ở Tiêu Phong Doanh mấy ngày, nên tự nhiên nhận lệnh bài . Lúc , nàng mới chợt nhận nơi đây từng là đại bản doanh của Thiên Khuyết Minh, việc của Thiên Khuyết Minh khi binh bại để một đồ vật cũng là chuyện bình thường. Đặc biệt, nơi đây là Băng Nguyên, vật phẩm dễ phong ấn trong lớp băng.
lúc , bên Hầu Đại cũng phát hiện:
"Mau xem, bên trận bàn mà ngươi đang tìm ?"
Phượng Khê bước tới , quả nhiên thấy lờ mờ một tòa trận đài trong lớp băng, trong lòng khỏi vui mừng. Cuối cùng cũng tìm thấy ! Nàng sợ các yêu thú cẩn thận hư trận bàn, bèn thu chúng túi linh thú, tự đào băng. Cơ Đình và Quân Văn cũng giúp đỡ đào. Còn tên Ám Ngũ thì giữ trong phủ thành chủ, lão thành chủ cũng là linh khí hộ vệ, thì cũng chẳng vấn đề gì.
Ba Phượng Khê đang đào hăng say thì đột nhiên mắt chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng! Quân Văn phản ứng nhanh nhất, quyết thể tách khỏi tiểu sư , bèn vội vã đưa tay nắm lấy cổ tay Phượng Khê. Khi ba khôi phục tầm , Quân Văn mới phát hiện đang nắm cổ tay Cơ Đình, vội vàng buông . Trong lòng Cơ Đình còn thấy khá cảm động. Bình thường tiểu tử Quân Văn hờ hững với , ngờ lúc nguy hiểm quan tâm đến , sợ lạc khỏi sư của họ. Không thể , đây là một sự hiểu lầm đẽ.
Lúc Phượng Khê đang đánh giá xung quanh: những chiếc lều trại hư hỏng, quần áo tả tơi, và... nhẫn trữ vật đầy đất.
Phượng Khê: ???
Chẳng lẽ họ vô tình lạc di tích chiến trường tổng bộ Thiên Khuyết Minh? Dù Cơ Đình khi họ từ Thiên Khuyết đại lục xuống sẽ mang quá nhiều linh thạch, nhưng nàng nhớ rõ trong ảo cảnh, những tên khốn của Thiên Khuyết Minh đứa nào đứa nấy đều giàu nứt đố đổ vách! Phát tài ! Dù kích động, nhưng nàng hành động tùy tiện. Bởi vì họ thể vô duyên vô cớ cuốn đây, khi điều tra rõ ràng, nhất vẫn nên hành động thiếu suy nghĩ.
lúc , đột nhiên từ một chiếc lều trại xa xa một bước . Phượng Khê , ái chà, lão quen cũ đây mà! Chẳng chính là Liễu Thống Soái mà nàng "n/ổ ch/ết" trong Thần Ẩn quân đây ?! Cố nhân gặp , thật là thập phần tưởng niệm nha! Đương nhiên, lúc nàng tiến chỉ là chấp niệm của Thần Ẩn quân, kỳ thực cũng giống ảo cảnh, chuyện thật sự xảy . Bất quá, một thông tin vẫn thể sử dụng .
Phượng Khê vội vàng dùng thần thức với Cơ Đình:
"Mau để Nguyên Thần Chi Hoàn của ngươi lộ ! Lát nữa dạy một câu ngươi một câu, đừng tự thêm lời!"
Cơ Đình vội vàng theo.
Lúc , Liễu Thống Soái chạy đến gần họ, đánh giá Cơ Đình một lượt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1456.html.]
"Ngươi là của Thiên Khuyết Minh? Vì mang theo hai tên Ma tộc đến đây?"
Lúc Cơ Đình cực kỳ căng thẳng! Hắn mơ cũng nghĩ tới sẽ gặp của Thiên Khuyết Minh, ừm, là q/uỷ. Hắn vội vàng dựa theo lời thoại Phượng Khê "dạy học hiện trường", kinh ngạc :
"Ngài, ngài là Liễu Thống Soái?"
Liễu Thống Soái kinh ngạc :
"Ngươi nhận ? Sơ lược tính toán qua mấy chục vạn năm, vẫn nhận bản soái ư? Cũng , cục diện của Thiên Khuyết Minh chôn vùi trong tay , tự nhiên định cột sỉ nhục! Ngươi đương nhiên nhận !"
Cơ Đình vẻ mặt kinh hãi, ấp úng : "Điều, điều , cũng thể như , đây, đây trách nhiệm của ngài."
Liễu Thống Soái thấy như thế, khổ :
"Xem đúng, hậu nhân chính là đánh giá như ! Bất quá đây cũng là cái đáng nhận, nếu xem thường sức bền bỉ của những con kiến ở Cửu U đại lục, cũng sẽ kết thúc bằng thất bại."
Liễu Thống Soái trầm mặc một lát, ánh mắt dừng Phượng Khê và Quân Văn:
"Hai tên Ma tộc là chuyện gì?"
Cơ Đình vội vàng :
"Sau khi vãn bối phóng đến Cửu U đại lục, cấp thiết cần , liền thu hai họ tử, tên là Minh Nguyệt, tên là Mãn Sao. Ngài yên tâm, họ đều là một nhà."
Phượng Khê và Quân Văn lập tức hành lễ: "Bái kiến Liễu Thống Soái!"
Liễu Thống Soái vẫy vẫy tay, vốn định tiếp tục chuyện với Cơ Đình, Phượng Khê :
"Liễu Thống Soái, tiểu nhân cả gan hai câu ạ?"
Tuy Liễu Thống Soái chút vui, nhưng vẫn : "Nói !"
Phượng Khê chút bất bình :
"Liễu Thống Soái, cảm thấy Thiên Khuyết Minh đối với ngài quá bất công! Tuy hiểu rõ cụ thể xảy chuyện gì, nhưng bất luận chiến tranh thất bại nào cũng thể do một gây . Đổ hết nguyên nhân thất bại lên ngài, rõ ràng là ngài gánh tội ! Hơn nữa, nếu đó giành thế trận lớn mạnh, chứng tỏ ngài chỉ huy đắc lực, ắt hẳn là kẻ tiểu nhân quấy phá mới khiến cục diện chiến tranh đổi! Cả gan đoán mò, khẳng định là kẻ thấy ngài sắp lập công lao hiển hách, nên hái quả đào, giở ít trò nhỏ, lúc mới dẫn đến bại cục cuối cùng!"
Liễu Thống Soái vốn dường như mắt lim dim, bỗng chốc ngẩng phắt lên! Hắn cảm thấy gặp ... tri âm! Không sai! Dù là chủ soái, nhưng binh bại trách nhiệm của một ! Nếu những kẻ đó ai cũng mang ý , cũng sẽ để Thần Ẩn quân sơ hở, đến nỗi cuối cùng tan tác! Có lẽ là chút lời nghẹn quá lâu, cấp thiết cần một con đường để trút hết, tóm tất cả những bất mãn của .
Trong lúc đó, Phượng Khê những thời điểm thích hợp tỏ vẻ nghi hoặc, khó hiểu, bừng tỉnh đại ngộ, phẫn nộ, cùng chung kẻ địch... Tóm , mỗi một chi tiết đều cung cấp đủ đầy giá trị cảm xúc!
Liễu Thống Soái xong, ánh mắt Phượng Khê đều trở nên hòa ái.
Cơ Đình: "..."
Ngươi dùng đôi mắt lòa của ngươi mà kỹ xem, nàng là Cửu U đại lục! Ta mới là đồng bọn với ngươi!