Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:30:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

144. Gà con hầm nấm

Phượng Khê cũng không đem chuyện chế phù triện bẩm báo với Tiêu Bách Đạo, âm thầm chuẩn bị thêm mấy cái "ấn chế", định bụng cho sư phụ một phen kinh hỉ!

Sáng sớm hôm nay, trời có phần âm u.

Phượng Khê cũng chẳng để tâm, dù sao cảnh tượng trời mưa rả rích cũng đâu phải hiếm.

Nàng theo thói quen đến tìm Cảnh Viêm luận bàn.

Hai người đang đánh nhau sôi nổi, bỗng cuồng phong nổi lên tứ phía, mây đen giăng kín trời.

Phượng Khê trong lòng giật mình: chẳng lẽ lão tặc Thiên Đạo kia lại mò tới định phách ta đi nữa?!

Nàng theo bản năng vận khí xem xét đan điền, quả nhiên trông thấy năm cây linh căn đã tụ thành một trận pháp tinh quang.

Cảnh tượng này lại càng củng cố thêm suy đoán của nàng.

Nàng nào còn rảnh dây dưa với Cảnh Viêm, vội vã bay như gió trở về sân nhỏ của mình.

Tự tay dựng cột thu lôi, một đầu cắm xuống đất, một đầu buộc vào hông mình.

Xong xuôi, nghiêm túc chờ... bị sét đánh.

Kết quả, đợi suốt nửa ngày trời, chỉ đợi được mỗi trận mưa to.

Phượng Khê: "……"

Nàng tức tối, quay vào trong đan điền mắng cho năm cây linh căn một trận ra trò!

Không phải nói thật à?! Các ngươi đứa nào bày trò lừa đảo hả?!

Năm cây linh căn lập tức hỗn chiến thành một đoàn, hiển nhiên là đang oán trách lẫn nhau.

Phượng Khê: "……"

Sáng hôm sau, Quân Văn hớn hở chạy tới tìm Phượng Khê:

"Tiểu sư muội, hôm qua sau núi bị sét đánh, mọc ra cả đống tùng linh nấm đó, chúng ta đi hái nấm đi!"

Ánh mắt Phượng Khê sáng bừng!

Trong nhẫn trữ vật của nàng vẫn còn ít thịt gà xích vũ Hình Vu cho, vừa hay nấu cùng tùng linh nấm!

Thế là, hai người lập tức ăn ý kết đội.

Đến sau núi, mới phát hiện không ít đệ tử cũng đang bận rộn hái nấm.

Nguyên nhân thì đơn giản thôi: cái này có thể bán lấy tiền mà!

Đối với một tông môn nghèo bét như Huyền Thiên Tông thì đây đúng là lộc trời ban!

Thấy Phượng Khê cùng Quân Văn tới, đám đệ tử túa ra chào hỏi Phượng Khê rối rít, đồng thời lựa chọn khéo léo... lơ đẹp Quân Văn.

Quân Văn: "……"

Ta to cao sống sờ sờ thế này, các ngươi thật sự không nhìn thấy hả?!

Phượng Khê vui vẻ chào hỏi mọi người xong, liền cùng Quân Văn bắt đầu cuộc hành trình tìm nấm.

Kỳ thật ăn hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là hưởng thụ cái quá trình hái nấm ấy thôi!

Tối đó, thầy trò Tiêu Bách Đạo ăn một bữa cơm ngon lành: gà con hầm nấm.

Ăn được quá nửa, Tiêu Bách Đạo vừa gắp nấm vừa nói:

"Kiếm Trủng của Vạn Kiếm Tông gần đây có chút dị động, Lộ chưởng môn hơi do dự, nên mời ba phái chúng ta đến xem xét.

Các con nếu không bận gì thì đi cùng vi sư cho vui!"

Ban đầu Tiêu Bách Đạo cũng chỉ định tự mình đi, nhưng Mộc trưởng lão khuyên hắn gần đây bọn trẻ con tu luyện quá gấp, nên dắt chúng ra ngoài giải sầu một chuyến.

Thế là Tiêu Bách Đạo quyết định dẫn cả bốn đứa theo.

Cũng tốt, đi nhiều thì lúc ăn còn ăn được nhiều hơn.

Phượng Khê và Quân Văn vừa nghe được ra ngoài dạo chơi, lập tức tung tăng đồng ý.

Giang Tịch với Cảnh Viêm tuy không hứng thú cho lắm, nhưng sư phụ đã mở lời, cũng chỉ đành đáp ứng.

Vài ngày sau, năm thầy trò ngự kiếm lên đường đến Vạn Kiếm Tông.

Tuy rằng Cảnh Viêm đã ba lần thấy Phượng Khê ngự kiếm, nhưng lần nào thấy cái kiểu nàng ngự kiếm quái dị kia vẫn không nỡ nhìn thẳng.

Tiểu sư muội thông minh băng tuyết như vậy, tại sao ngự kiếm lại không có lấy một tí thiên phú nào vậy chứ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-144.html.]

Phượng Khê thì trái lại, rất lấy làm đắc ý, mỗi lần ngự kiếm như cưỡi tàu lượn siêu tốc, càng bay càng phấn khích!

Vài ngày sau, năm người đến nơi.

Vạn Kiếm Tông chưởng môn Lộ Chấn Khoan đích thân ra tận cửa nghênh đón:

"Tiêu chưởng môn, đi đường vất vả! Mau, mời vào trong!"

Tiêu Bách Đạo hàn huyên mấy câu, rồi cùng Lộ Chấn Khoan vào sơn môn.

Đại đệ tử Lăng Thiên Đình của Vạn Kiếm Tông cũng chạy ra đón, cùng mấy người Giang Tịch chào hỏi, dẫn bọn họ vào bên trong.

Phượng Khê theo đúng nguyên tắc "chậm mà chắc", rón rén đi theo đoàn người.

Bình an vô sự.

Quả nhiên, trong bốn đại tông môn, chỉ có tổ sư gia Huyền Thiên Tông nhà nàng mới không đáng tin!

Đến đại điện, đã thấy Bách Lí Mộ Trần và Hồ Vạn Khuê cũng có mặt.

Bách Lí Mộ Trần lần này không dẫn đệ tử theo, còn Hồ Vạn Khuê thì lôi Hình Vu đến.

Không mang không được, từ sau khi biết Phượng Khê cũng tới, tên Hình Vu kia mỗi ngày đều ở trước mặt Hồ Vạn Khuê lảm nhảm đến muốn tẩu hỏa nhập ma.

Bách Lí Mộ Trần cười ha ha:

"Tiêu chưởng môn, trước kia ngươi toàn độc lai độc vãng, sao dạo này lại chịu mang đồ đệ ra cửa vậy?

Bất quá cũng đúng, Huyền Thiên Tông các ngươi cơm nước kém quá, bọn nhỏ đang độ trưởng thành, ra ngoài ăn bồi bổ cũng tốt!"

Cảnh Viêm mặt đen như đáy nồi.

Bách Lí Mộ Trần nói thẳng ra là đang mỉa mai bọn họ ra ngoài ăn ké!

Hắn theo bản năng nhìn sang Giang Tịch và hai người còn lại.

Kết quả ba người sắc mặt bình thản, như thể chưa từng nghe thấy gì.

Cảnh Viêm: "……"

Không phải chứ?! Các ngươi không có tí lòng tự trọng tông môn nào à?!

Ngay lúc này, Tiêu Bách Đạo cười ha hả:

"Vẫn là Bách Lí chưởng môn hiểu ta! Ta chính là tính vậy đó!

Chờ xong chuyện bên Vạn Kiếm Tông, ta còn định sang Hỗn Nguyên Tông ăn vài ngày, lần trước có mấy món ngon làm ta nhớ mãi không quên đó nha!"

Bách Lí Mộ Trần: "……"

Hắn coi như đã hiểu: lão Tiêu này đúng là không biết xấu hổ!

Lộ Chấn Khoan vội vàng hoà giải:

"Bách Lí chưởng môn đừng đùa, mấy đệ tử của ta cũng cứ nhắc mãi Phượng Khê, vì vậy ta mới nhờ Tiêu chưởng môn dẫn đồ đệ đến chơi."

Trong lòng Bách Lí Mộ Trần có chút hụt hẫng.

Hắn đương nhiên hiểu Lộ Chấn Khoan đang giúp Tiêu Bách Đạo giải vây, nhưng từ đó cũng có thể thấy thân truyền đệ tử của Vạn Kiếm Tông đều rất quý Phượng Khê.

Còn đám đệ tử Hỗn Nguyên Tông nhà mình... nhìn ai cũng thấy không thể ưa nổi.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu vậy trời?

Sau một hồi hàn huyên, mọi người vào thẳng chính sự.

Lộ Chấn Khoan cau mày:

"Theo điển tịch của tông môn, lần cuối Kiếm Trủng dị động là ba ngàn năm trước, nhưng chỉ kéo dài ba ngày là yên.

Còn lần này..."

Hắn nói đến đây thì ngừng lại: "Lần này đã kéo dài mấy tháng chưa yên, cho nên mới mời ba vị đến giúp tham tường."

Kỳ thực trong lòng ba người Tiêu Bách Đạo đều rõ như gương: ban đầu Vạn Kiếm Tông chắc chắn định giấu chuyện này, nhưng giờ tình thế đã nghiêm trọng, không thể không nhờ người ngoài giúp.

Hồ Vạn Khuê lên tiếng:

"Lộ chưởng môn, hay là chúng ta ra Kiếm Trủng xem trước, rồi quay lại bàn bạc?"

Tiêu Bách Đạo và Bách Lí Mộ Trần cũng gật đầu đồng ý.

Thế là đoàn người đứng dậy, hướng Kiếm Trủng thẳng tiến.

Phượng Khê vừa đi vừa lảm nhảm với Hình Vu, nhưng lòng lại có chút bất an.

Bởi vì, càng đến gần Kiếm Trủng, mộc kiếm trong nhẫn trữ vật của nàng càng cảm thấy bất thường…

Loading...