Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1392

Cập nhật lúc: 2025-06-29 01:13:11
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1392. Thời buổi , muôn sự vẫn cứ trông vẻ bên ngoài mà thôi.

 

Phượng Khê tại nơi đây lòng vương vấn trăm mối tơ vò, Quân Văn thì cảm thấy đầu óc như nứt toác! Chẳng những kiếm ý tiêu tán, ngay cả chiêu kiếm bình thường cũng thi triển khô cứng vô cùng.

 

Nếu là Quân Văn lúc , vì giữ sĩ diện ắt hẳn sẽ cố gắng chống đỡ, nhưng giờ đây nào còn ngu đến thế?!

 

"Sư cứu ! Mau cứu !"

 

Phượng Khê tức giận buồn , vung thanh Đại Khảm Đ/ao hình trăng lưỡi liềm lên, dùng sống đa/o đập lia lịa lũ Trùng Dập Đầu ! Không chúng thích dập đầu ?! Cứ cho chúng dập! Dập mạnh !

 

Lũ Trùng Dập Đầu coi như xui xẻo cùng cực! Ngày thường râu chỉ khẽ chạm đất, nay Phượng Khê đập thẳng xuống đất, cứ như một hàng củ cải trồng ngay ngắn !

 

Chẳng chúng chống cự, mà bởi chúng giỏi nhất là công kích thần thức, nào giỏi cận chiến ! Lạ , nha đầu bi/ến th/ái công kích thần thức của chúng ảnh hưởng chút nào?

 

Phượng Khê chẳng hai lời liền bắt đầu ký khế ước với lũ Trùng Dập Đầu . Phượng Khê đếm một lượt, tổng cộng hai mươi bốn con Trùng Dập Đầu. Huyết Phệ Hoàn hả hê :

 

 "Vừa vặn tương ứng với hai mươi bốn vị sư phụ của con đó!"

Phượng Khê: "..." 

 

Nàng chẳng thèm để ý Huyết Phệ Hoàn, mà vẻ mặt hớn hở với Cơ Đình: 

 

"Sư phụ, khế ước thuật mà truyền cho con quả nhiên lợi hại, con ký khế ước nhiều Trùng Dập Đầu như hề cảm thấy chút bất an nào!

 

Công kích thần thức và phòng ngự thuật pháp của truyền cho con càng lợi hại hơn, nhiều Trùng Dập Đầu đến thế cũng chẳng gây ảnh hưởng lớn lao gì cho con. Đáng tiếc sư con quá đỗi ngu dốt, chỉ học chút da lông thôi."     =))

 

Quân Văn ôm đầu một bên: "..."

 Đây là tr/ả th/ù! Sự tr/ả th/ù trần trụi!

 

Thế nhưng, giờ đây chẳng dám hé răng nửa lời, bởi vì chột ! Vừa quá ư là ngông cuồng! Hắn quên hết những lời tiểu sư nhắc nhở thường ngày, tiểu sư ắt hẳn giận lắm .

 

Cơ Đình cũng vô cùng cạn lời, dạy ư? Cái gì mà khế ước Linh Sủng, cái gì mà công kích thần thức phòng ngự, còn học hỏi đó chứ!

 

Hắn xem như hiểu rõ, chính là kẻ đổ vỏ mà thôi! Phượng Khê mặc kệ nghĩ gì, dù chuyện đều cứ đổ cho Cơ Đình và Thiên Khuyết Minh là xong!

 

Giờ đây, sự chú ý của nàng dồn lũ Trùng Dập Đầu . Nàng bảo chúng xếp thành hai hàng, cúi đầu dập mặt nàng.

 

Lũ Trùng Dập Đầu: "..." 

Dù chẳng hiểu, nhưng cũng chỉ đành theo. Lần chúng dập đầu chỉ đơn thuần là dập đầu, hề phát công kích thần thức.

 

Phượng Khê lũ Trùng Dập Đầu, hồi tưởng bao năm tháng dập đầu, đặc biệt là việc thường xuyên trượt xuống mà quỳ gối sơn môn Huyền Thiên Tông, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy chút an ủi.

 

Cái đầu mà nàng dập, rốt cuộc cũng trở về theo một cách khác.

 

Hai con Ma Điệp Cánh Hồng đầu Phượng Khê khỏi cảm thấy may mắn vô cùng, ban đầu chúng còn cảm thấy việc hoa cài tóc thật hèn nhát, nhưng giờ đây xem , thế nào cũng đỡ hơn lũ Trùng Dập Đầu nhiều!

 

Thời buổi , muôn sự vẫn cứ trông vẻ bên ngoài mà thôi.

 

Sau khi Phượng Khê bắt lũ Trùng Dập Đầu dập chín chín tám mươi mốt cái đầu, nàng liền thu chúng Túi Ma Thú. Thật đáng thương, lũ Trùng Dập Đầu đều dập đến mức mắt hoa lên xẹt!

 

Tuy ngày thường chúng cũng dập đầu, nhưng rốt cuộc thần thức gia trì, cũng chẳng cần dập nhiều đến thế! Mệnh của chúng thật quá khổ! Sớm thế , chúng trốn trong cây khô mà !

 

Phượng Khê hỏi lũ Trùng Dập Đầu: "Tiếp theo là địa phận của loài trùng nào?"

Trong đó một con Trùng Dập Đầu to lớn nhất vội :

 

 "Thị Huyết Cửu Hương Trùng, chúng nó thích phóng thích khí độc, hôi thối thể ngửi . Trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu sẽ ma trùng nào thích giao tiếp với chúng nó."

 

editor: bemeobosua

 

Phượng Khê: Đã hiểu, là Trùng Đánh Rắm. Lũ ma trùng ngọn núi con nào con nấy đều quái dị hết sức! Phượng Khê thật sự giao tiếp với một đám Trùng Đánh Rắm, liền dùng thần thức truyền tin cho Cơ Đình...

 

Chốc lát , Cơ Đình

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1392.html.]

"Thời gian cấp bách, vẫn là vi sư tự tay !" 

 

Cơ Đình đoạn liền phóng xuất uy áp Hoá Thần tầng tám, quả nhiên một đường thông suốt.

Mắt thấy sắp đến đỉnh núi, con Trùng Dập Đầu lớn nhất :

 

 "Phải , , đỉnh núi một đám Ma Tiêu chiếm lĩnh, bằng chúng vẫn là đừng lên nữa! Dù cho ba vị đều là tu sĩ Hoá Thần hậu kỳ cũng chẳng đối thủ của chúng !"

 

Phượng Khê còn gì, con Ma Tiêu trong Túi Ma Thú kinh ngạc

 

"Không thể nào! Tộc Ma Tiêu chúng hàng năm sinh sống trong Vạn Trượng Ma Uyên, tuy lên , nhưng một tấm chắn vô hình ngăn trở, căn bản thể lên !"

 

Phượng Khê cũng vô cùng buồn bực, đoán mò thì chẳng thể . Chi bằng lên đó hỏi một phen. Bởi nàng chẳng thèm để ý lời khuyên can của lũ Trùng Dập Đầu, tiếp tục tiến lên đỉnh núi.

 

Một lát , Hai con Ma Điệp Cánh Hồng đầu nàng run rẩy :

 

"Chủ nhân, thể rủ lòng từ bi thu chúng Túi Ma Thú ? Móng vuốt của chúng chút trơn trượt."

Phượng Khê: "Sợ hãi thì cứ sợ hãi , đồ vô dụng!"

 

Thế nhưng, nàng vẫn thu chúng Túi Ma Thú. Hai con Ma Điệp Cánh Hồng thầm nghĩ, kỳ thực chủ nhân cũng tệ lắm, trừ bỏ chút bi/ến th/ái, chút tham của, chút thiếu đạo đức, hình như cũng chẳng khuyết điểm nào khác.   =)))

 

Mười lăm phút , Phượng Khê thấy từ đằng xa từng tràng tiếng khặc khặc nối tiếp . Phượng Khê cũng theo:

 "Ha ha ha!" 

"Cạc cạc cạc!" 

"Gei gei gei!"

...

 

Tiếng từ đằng xa chợt im bặt. Phượng Khê về phía xa, hô lên: 

 

"Cười chứ! Sao ? Chẳng lẽ các ngươi thích ?"

Đáp nàng chính là tiếng gầm giận dữ, một lát, mặt Phượng Khê xuất hiện một đám Ma Tiêu. Phượng Khê trợn tròn mắt: 

 

"Thật là nhiều lâu!"

Lũ Ma Tiêu: "..."

 

 Ngươi mới là lâu, cả nhà ngươi đều là lâu! Chúng là Ma Tiêu, Ma Tiêu lừng danh đó ?!

 

Trong đó một con hình cao lớn, trông vẻ là kẻ cầm đầu đám Ma Tiêu quát:

 "Con nha đầu thối tha , ngươi tìm ch/ết!"

 

Phượng Khê: "Ta bàn chuyện tìm ch/ết , hỏi các ngươi, các ngươi ở Vạn Trượng Ma Uyên hưởng phúc, chạy lên gì?"

 

Kẻ cầm đầu đám Ma Tiêu: "... Ngươi đúng là rắm thúi! Dưới đó là khí độc, ma thú sớm chúng ăn sạch. Mấy năm nay chúng đều sống dựa việc ăn cỏ, ngươi gọi cái là hưởng phúc ư?"

 

Phượng Khê khó hiểu : " ngọn núi ma trùng cũng chỉ cỏ và sâu thôi mà, chẳng lẽ các ngươi thấy sâu ghê tởm ngon hơn cỏ?"

 

Kẻ cầm đầu đám Ma Tiêu: "..."

 Để ngươi mấy ngàn năm chẳng miếng thịt mặn nào, ngươi sẽ chẳng còn ghét bỏ sâu ghê tởm nữa . Thịt sâu cũng là thịt mà!

 

Phượng Khê tò mò hỏi: "Làm các ngươi lên đây?"

Kẻ cầm đầu đám Ma Tiêu lạnh

 

"Ngươi quản gì??! Ba các ngươi tự ch/ết, chúng cho các ngươi ch/ết?" 

Kẻ cầm đầu đám Ma Tiêu đoạn liền tuôn dòng nước mắt đau thương, ừm, nhưng mà từ khóe miệng chảy xuống.

 

Phượng Khê cảm thấy chút kỳ lạ, theo phong cách hành sự của Ma Tiêu, chúng căn bản sẽ lời vô nghĩa với nàng, đáng lẽ vây quanh tấn công mới . Vậy thì vấn đề là gì?

 

Tại lũ Ma Tiêu vẫn án binh bất động? Hoặc là điều gì cố kỵ, hoặc là chúng gặp vấn đề gì đó, chỉ thể hư trương thanh thế mà thôi.

 

Phượng Khê dùng thần thức hỏi con Ma Tiêu mà nàng ký khế ước: 

"Đại Mã Hầu, chúng nó gặp vấn đề ?"

 

Ma Tiêu: Đã lâu thấy cái tên xa lạ chói tai ! Thôi thì, Đại Mã Hầu liền Đại Mã Hầu , ít nhất nó còn tên, như những con Ma Tiêu khác, chỉ thể gọi là lâu.

Loading...