Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:23:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
137. Tiền đã vào tay rồi, ai rảnh mà chơi với các ngươi nữa chứ!
Trọng tài đứng đờ ra không phải vì khinh thường tuyển thủ, mà là nhất thời sốt ruột, nghĩ mãi không ra cái tên của “Nữu Cỗ Lộc Cầu” này.
Phượng Khê nghi hoặc nhìn trọng tài: “Có việc gì sao?”
Trọng tài gật đầu: “Vị tuyển thủ này, quản sự hậu trường vừa truyền tin cho ta, nói có mấy vị tuyển thủ muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có tiếp nhận không?”
Phượng Khê không cần nghĩ ngợi: “Không tiếp. Ta mệt.”
Đùa à, tiền đều đã tới tay, còn ở lại chơi với các huynh làm gì nữa!
Lỡ như lòi ra, nhân thiết gương mẫu của ta trong tộc chẳng phải đổ sông đổ bể?
Trọng tài hơi thất vọng: “Vậy à… vốn ta còn định báo với ngươi một chút về tiền thưởng thắng liên tục, nếu ngươi không có hứng thú thì thôi vậy.”
Phượng Khê: “Ta hiện tại hình như cũng không mệt lắm nữa.”
Trọng tài: “……”
“Hạng mục thắng liên tục này thưởng lớn lắm đấy! Thắng hai trận liên tiếp được hai vạn linh thạch, ba trận là năm vạn, bốn trận mười vạn, năm trận thì hai mươi vạn đó!”
Phượng Khê có muốn không?
Đương nhiên là muốn!
Ai lại không yêu linh thạch chứ?!
Nhưng vấn đề là… nàng không thể để người ta nhận ra mình! Vì… còn phải giữ hình tượng Nhân tộc mẫu mực.
Thế nên không thể dùng đại chiêu chữ “Quỳ” nổi danh.
Vậy thì quá bị bó tay bó chân rồi.
Nếu có thể tách nàng ra làm hai thì tốt… một nhân cách tiếp tục làm bộ làm tịch làm Nhân tộc gương mẫu, cái kia thì mặt dày đi tranh tiền giúp sư phụ.
Khoan đã!
Tách ra làm hai?
Ủa?
Ta mở đại chiêu chữ “Quỳ” chẳng phải được rồi à?
Không, phải đổi tên lại, dùng chữ “Đủ” đi!
Khoan, nghe nó cũng giống “Quỳ”, vẫn dễ bị lộ.
Nghĩ nghĩ một hồi, mắt nàng sáng rỡ!
Có rồi!
Ta có thể đổi chữ “Đủ” thành… “gót chân nhỏ”!
Tới một cú đá bay là xong!
Tuy uy lực yếu đi chút, nhưng sẽ không ai nghi ngờ đến nàng cả!
Còn thanh mộc kiếm dễ bị nhận ra, nàng đã kịp quét một lớp sơn đen ở hậu đài rồi, nhìn qua cứ như thanh hắc thiết kiếm thật.
Lúc này, trọng tài lại hỏi: “Nữu Cỗ Lộc Cầu, ngươi nghĩ kỹ chưa? Có tiếp nhận khiêu chiến không?”
Phượng Khê gật đầu: “Tiếp nhận! Ta đâu có vì tiền, chỉ là không muốn làm các tuyển thủ khác thất vọng thôi.”
Trọng tài: “…… Nhưng ta phải nhắc trước, đã tiếp nhận thì không thể giữa chừng bỏ cuộc, phải đấu cho đến khi bị đánh bại mới thôi.”
Phượng Khê gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Giang Tịch bên dưới hận không thể phi lên đài kéo tiểu sư muội xuống ngay!
Tuy biết nàng có bản lĩnh, nhưng lỡ bị thương thì biết làm sao!
Lúc này, một tuyển thủ khoác áo hồng bước lên đài.
Trọng tài giới thiệu: “Áo hồng, Quách Lập Uy, tán tu, Trúc Cơ tầng ba.”
Quách Lập Uy hướng khán đài ôm quyền: “Các vị, vừa rồi trận của Nữu Cỗ Lộc Cầu, tin chắc mọi người đều thấy rõ.
Chỉ là vị huynh đài trước nhất thời sơ suất để nàng chiếm được tiện nghi, trận này, ta chắc chắn thắng!”
Khán giả dưới đài cũng nghĩ vậy.
Trận trước nhìn qua chỉ là ăn may thôi!
Lần này nhất định thua không nghi ngờ!
Thế là hầu hết đều dồn linh thạch cược áo hồng thắng.
Cũng có vài người lưỡng lự đặt cho áo đen, nhưng số lượng rất nhỏ.
Quân Văn khí thế bừng bừng, gom hết linh thạch cược luôn một ván!
Đây không phải đánh cược, là đi hốt tiền thì có!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-137.html.]
Giang Tịch cũng thế.
Hắn chỉ lo nàng bị thương, chứ thua thì không sợ.
Phải nói rằng, hai người này đối với tiểu sư muội đúng là tin tưởng đến mê muội!
Trận bắt đầu, Quách Lập Uy đã nhớ bài học của tên trước, lập tức xuất chiêu!
Phượng Khê hơi chật vật né tránh, sau đó rút ra mộc kiếm.
Quách Lập Uy cùng khán giả đều ngây người.
Cây kiếm đen thui kia… chẳng lẽ là hắc thiết kiếm thường?
Cái tên Nữu Cỗ Lộc Cầu này nghèo thật á?!
Cũng đúng, không nghèo phát điên sao lại từ Luyện Khí kỳ đại viên mãn chạy tới Trúc Cơ luận võ?
Phượng Khê cười thầm!
Nàng không dùng kiếm pháp Huyền Thiên Tông, cũng không dùng bản cải tiến của mình, mà dùng luôn… kiếm pháp Hỗn Nguyên Tông.
Nguyên chủ từng ở Hỗn Nguyên Tông, tất nhiên biết chút ít.
Mà dẫu không biết, Phượng Khê cũng đủ mặt dày để vẽ quả bầu giả thành quả gáo!
Dưới đài, Quân Văn phì cười.
Ở khoản chơi xỏ, tiểu sư muội mà xưng nhì thì không ai dám nhận nhất!
Giang Tịch cũng dở khóc dở cười.
Đến nước này mà còn tranh thủ bôi nhọ Hỗn Nguyên Tông được, đúng là không ai bằng.
Chỉ là lát nữa nàng dùng đại chiêu thì tính sao?
Trên đời này còn ai dùng chữ “Quỳ” làm tuyệt chiêu nữa?
Quách Lập Uy tuy có đề phòng, nhưng vẫn khinh thường Phượng Khê.
Nhìn nàng chỉ lo chống đỡ, không phản kích, hắn càng tin chắc phần thắng.
Hắn không nhận ra, Phượng Khê đang dần dần dụ hắn tới mép đài.
Đột nhiên, kiếm chiêu của Phượng Khê biến đổi, một góc hiểm hóc tránh né phi kiếm của hắn, rồi đ.â.m thẳng vào yết hầu!
Quách Lập Uy theo bản năng lùi lại, không ngờ trượt chân ngã xuống dưới đài.
Hắn ngơ ngác.
Ta… thua?
Sao có thể?!
Rõ ràng ta luôn chiếm thế thượng phong mà!
Đừng nói hắn, khán giả cũng ngẩn ra!
Không ít người vẫn còn đang giơ tay vung quyền trầm trồ nữa cơ…
“Áo đen – Nữu Cỗ Lộc Cầu, thắng!”
Trận này, Phượng Khê không chỉ được hai vạn linh thạch tiền thưởng, còn gom được gần hai mươi vạn từ tiền cá cược.
Sao nhiều thế á?
Bởi vì không ít người thấy Quân Văn với Giang Tịch đặt lớn quá, nghĩ tranh thủ vớt chút, cũng cược theo không ít.
Quân Văn và Giang Tịch trừ đi vốn, mỗi người thu về gần bốn mươi vạn!
Giang Tịch còn không tin nổi!
Tiền dễ kiếm thế này sao?!
Khó trách thiên hạ nghiện cờ bạc, tiền tài đúng là có sức dụ người!
Có điều, mười ván thì thua chín, tốt nhất là nên tránh xa thì hơn.
Hắn sợ Phượng Khê với Quân Văn lậm vào, quyết định chờ thi đấu xong sẽ giáo huấn một trận.
Đúng lúc này, Giang Tịch phát hiện giữa sân đổ về một đám người.
Nghe bọn họ nói chuyện, là từ mấy võ đài khác chạy qua.
Chắc là nghe đồn có một Luyện Khí kỳ đại viên mãn thắng liền hai trận, nên kéo đến xem trò vui.
Giang Tịch cau mày, lập tức truyền tin cho Quân Văn:
“Trận sau đừng đặt cược, tránh rắc rối không đáng.”
Quân Văn tuy hơi tiếc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đừng nhìn hắn ngày thường hay trêu Giang Tịch, chứ trong lòng vẫn rất kính trọng vị đại sư huynh này.