Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:23:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
135. Nữu Cỗ Lộc Cầu
Tiểu nhị cũng mặc kệ Phượng Khê có phải bị trúng tà hay không, vui mừng hớn hở dẫn Phượng Khê tới gặp chưởng quầy.
Sau một phen cò kè mặc cả, Phượng Khê tốn ba vạn linh thạch mua được năm vạn tờ phù triện giấy và mười thùng phù mặc.
Món đồ này khiến nàng cảm thấy đau lòng.
Không trách được các đệ tử Huyền Thiên Tông không học vẽ bùa, chi phí thực sự quá cao!
Tuy nhiên, chờ đến khi nàng vẽ xong phù triện, giá trị sẽ có thể gấp mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần!
Nghĩ vậy, nàng lại vui vẻ trở lại.
Nàng lại còn có một ít đan dược chưa bán đâu!
Nàng cẩn thận khởi kiến, để ba người Giang Tịch đi đến vài cửa hàng đan dược để bán đan dược.
Nàng đem bán ra đều là một số đan dược cấp Huyền và cấp Hoàng, hơn nữa tất cả đều là thượng phẩm đan dược, không mang cực phẩm đan dược ra.
Cuối cùng, tổng cộng bán được hơn hai trăm vạn linh thạch.
Phượng Khê hào phóng đưa cho ba người Giang Tịch mỗi người mười vạn linh thạch cho chi phí đi lại!
Giang Tịch và Cảnh Viêm không chịu nhận!
Quân Văn lại nhanh nhảu thu lại, còn nói lý lẽ đầy thuyết phục:
"Chỉ cần các huynh không nhận, sau này tiểu sư muội sẽ không dễ dàng sai bảo các huynh đâu!
Ta nhận không phải linh thạch, mà là để tiểu sư muội yên tâm!"
Phượng Khê: … Huynh thật biết nói chuyện!
Sau khi nàng liên tục thuyết phục, Giang Tịch và Cảnh Viêm mới chịu nhận linh thạch.
Tối hôm đó, Cảnh Viêm lén lút hỏi Giang Tịch: "Đại sư huynh, ngươi nói thật đi, những đan dược đó thật sự là tiểu sư muội luyện sao?"
Giang Tịch gật đầu.
Hắn hiểu được Cảnh Viêm, vì trước kia hắn cũng không tin.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến Phượng Khê tùy tiện luyện chế ra một lò đan dược, tỷ lệ thành công đạt mười phần, trong đó còn có hơn nửa là cực phẩm đan dược.
Cảnh Viêm xác nhận lại một lần, rồi im lặng.
Từ đó, nếu tiểu sư muội muốn mua gì, thì cứ mua đi!
Mua năm vạn tờ phù triện để xé chơi cũng được!
Ai bảo người ta có tiền!
Ngày hôm sau, khi Phượng Khê lại đi mua đồ, Cảnh Viêm im lặng như gà.
Chiều hôm đó, Quân Văn thần bí nói: "Tiểu sư muội, tối nay có hội đấu giá, chúng ta đi xem không?"
Phượng Khê bĩu môi: "Không đi! Huynh thử nghĩ xem, tại sao mấy cái ngọc sen trắng không có hình thù gì lại bán được hơn 1 tỷ linh thạch?
Đến lúc đó, chỉ cần không khí trong phòng dày đặc, lại thêm chút thủ đoạn nhỏ, một vật trị giá một vạn linh thạch có thể bán cho ngươi hai mươi vạn!"
Quân Văn nghe vậy, lập tức nói:
"Vậy thì thôi, dù sao huynh cũng không có tiền để mua!
Chúng ta đi đấu võ đi!
Chỉ cần trả vé vào cửa là có thể xem người ta tỷ thí, lại còn có thể đặt cược, chúng ta không cần đánh nhau, chơi vui vẻ là được!"
Phượng Khê cảm thấy thế cũng không tồi, nhìn người tỷ thí có thể còn học được vài chiêu, vì thế gật đầu đồng ý.
Cảnh Viêm không thích loại nơi ồn ào, sẽ cảm thấy không thoải mái, nên Giang Tịch bảo hắn ở lại khách điếm.
Sau đó, Giang Tịch và Phượng Khê cùng Quân Văn đến trường đấu võ.
Trường đấu võ rất lớn, Phượng Khê và các bạn mỗi người đưa 50 linh thạch làm phí vào cửa, sau đó nhận được một chiếc mặt nạ đen.
Khi mang lên, mặt nạ sẽ che giấu khuôn mặt và giới tính, để tránh gặp phải phiền phức.
Tất nhiên, cũng có không ít người không mang mặt nạ, họ chỉ đến để tìm chút kích thích.
Khi ba người vào, phát hiện đấu võ trường có hai tầng: một tầng trên mặt đất dành cho các võ sĩ Trúc Cơ kỳ, và một tầng dưới đất dành cho Luyện Khí kỳ.
Mỗi tầng lại được chia thành ba khu vực khác nhau, phù hợp với tu vi của từng đối thủ.
Phượng Khê nghĩ rằng Luyện Khí kỳ không có gì thú vị, nên ba người đi đến khu vực Trúc Cơ sơ kỳ.
Trên đài, trọng tài đang giới thiệu hai người lên đấu:
"Áo hồng, Giang Văn Liệt, tán tu, Trúc Cơ tầng ba; áo đen, Nhậm Hữu Gia, tán tu, Trúc Cơ tầng ba.
Bắt đầu đặt cược!"
Phượng Khê tò mò nhìn, những người lên đài đều mặc chiến bào đặc chế cho trường đấu võ, một bên là màu đỏ, một bên là màu đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-135.html.]
Thời gian đặt cược là nửa khắc, trong thời gian này, các tuyển thủ có thể tuyên bố một số lời diễn thuyết để thuyết phục người xem đặt cược vào họ.
Bởi vì nếu thắng, không chỉ có thể nhận tiền thưởng từ trường đấu võ, mà còn có thể nhận một phần tiền đánh cược.
Quân Văn hơi do dự:
"Tiểu sư muội, muội nói chúng ta cược ai thắng? Tu vi của họ khá tương đồng, chắc hơn thua nhau một chút xíu."
Phượng Khê: "Áo hồng đi, vui vẻ thôi!"
Quân Văn: "…"
Hắn nghiến răng nghiến lợi đặt cược vào áo hồng … Mười linh thạch.
Hắn nhìn thấy tiểu nhị cũng nhìn mình thêm vài cái.
Đây là lần đầu tiên thấy ai keo kiệt như vậy!
Quân Văn chờ đợi nhìn Giang Tịch và Phượng Khê, kết quả là cả hai đều không đặt cược.
Loại đánh cược này không thú vị.
Chỉ cần xem náo nhiệt là được.
Quân Văn: "…"
Hóa ra chỉ có mình ta ngốc?
Sau khi đặt cược kết thúc, tỷ thí bắt đầu.
Cuộc đấu kéo dài, đến khi một trong hai người ngã xuống đài hoặc nhận thua mới dừng lại.
Hai người có thực lực tương đương, đánh mãi không phân thắng bại, đến khi nửa canh giờ sau mới có kết quả.
Áo đen thắng.
Quân Văn ôm ngực: "Tiểu sư muội, tim ta đau quá!"
Phượng Khê: "…"
Lúc này, trọng tài lớn tiếng tuyên bố:
"Áo hồng Giang Văn Liệt, đạt được tiền thưởng 5000 linh thạch, tiền đánh cược chia thành 20 vạn linh thạch!"
Phượng Khê: (???)
Một trận đấu có thể thắng được nhiều tiền như vậy sao? So với luyện đan chế phù còn có lợi hơn!
Rốt cuộc luyện đan và chế phù đâu có nhiều vốn như vậy!
Cảm giác này thật không tồi.
Không chỉ mình nàng, Quân Văn cũng bị thu hút.
Giang Tịch lạnh mặt nói: "Đừng có mơ mộng, không ta sẽ kéo các ngươi ra ngoài ngay!"
Phượng Khê và Quân Văn … vui quá hoá buồn.
Cả hai đều hơi buồn bã.
Một lúc sau, Phượng Khê nói: "Đại sư huynh, bên kia có bán nước linh quả và bánh cốm gạo, muội đi mua chút rồi quay lại."
Giang Tịch không để tâm, gật đầu: "Đi nhanh về nhanh."
Phượng Khê nháy mắt với Quân Văn, rồi rời đi.
Quân Văn lập tức hiểu.
Tiểu sư muội chắc chắn đi đăng ký báo danh!
Ta cũng muốn đi lắm!
Nhưng nhìn Giang Tịch cứ như thấy được Tiêu Bách Đạo luôn giám sát, hắn cũng không dám đi.
Suy nghĩ một chút, hắn sẽ làm hậu thuẫn cho tiểu sư muội!
Chỉ là nếu tiểu sư muội động thủ, nhất định sẽ ra chiêu rất mạnh, chiêu "Quỳ" của nàng tự nhiên không giống người thường, cho dù hiện giờ nàng chưa bại lộ thân phận, sau này cũng sẽ sớm lộ ra.
Quân Văn nghĩ vậy, vừa nói chuyện vừa tìm cách thu hút sự chú ý của Giang Tịch, kết quả khi Giang Tịch nhớ ra Phượng Khê, đã qua hai trận đấu rồi.
Giang Tịch lúc này đang tìm kiếm xung quanh, đột nhiên, trên đài xuất hiện hai tân tuyển thủ.
Người mặc áo hồng tuy không nhìn rõ mặt, nhưng có thân hình cường tráng, rất mạnh mẽ.
Người mặc áo đen bên dưới, nhỏ nhắn như một con gà con, gầy gò, đầu còn đội một cái nắm tóc nhỏ, dáng đi có vẻ như là một thiếu niên.
"Áo hồng, Đại Liệt, tán tu, Trúc Cơ tầng ba.
Áo đen…"
Trọng tài ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Áo đen, Nữu Cỗ Lộc cầu, tán tu, Luyện Khí kỳ đại viên mãn."