Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1311
Cập nhật lúc: 2025-06-25 10:24:24
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1311. Sao lý do của ngươi lại qua loa như vậy chứ!
Thương Vô Tự và những người khác dù cực kỳ ghét cái tiếng "bang bang bang" này, nhưng nhìn thấy mấy tên ngục tốt luôn coi trời bằng vung lại phải một bước một dập đầu trước bọn họ, trong lòng vui sướng vô cùng! Thậm chí ngay cả tiếng "bang bang bang" cũng không còn khó nghe đến thế nữa. Cũng phải, con nha đầu ch/ết ti/ệt Phượng Khê kia khi gõ bồn lại còn niệm kinh, cái tiếng niệm kinh đó còn phiền hơn tiếng gõ bồn nhiều!
Hai tên ngục tốt dập đầu đến chỗ Phượng Khê thì cái bồn đã móp méo hết cả! Phượng Khê tốt bụng nhắc nhở:
"Các ngươi sửa lại cái bồn đi, nếu không tiếng kêu sẽ không vui tai đâu!"
Hai tên ngục tốt: "..."
Ngươi cứ chơi khăm đi! Trước kia chúng ta thấy Phượng Khê thật đáng sợ, nhưng bây giờ so với ngươi, nàng vẫn còn là người tốt chán.
Bọn họ sửa xong cái bồn, rồi bắt đầu dập đầu. Vốn tưởng dập đầu đến cuối hành lang là xong việc, ai ngờ Phượng Khê nói:
"Làm việc phải đến nơi đến chốn, dập đầu quay về đi!"
Hai tên ngục tốt: "..."
Tuy rất muốn chửi rủa ầm ĩ, nhưng nếu thế, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Mấy cái đầu dập nãy giờ coi như dập công cốc! Hai người đành nén giận dập đầu quay về. Dập đầu đến mức mặt mũi cũng không giữ được, chỉ còn lộ ra hình thái bộ xương khô. Ngụy Trì và những người khác thậm chí còn có chút đồng tình với hai tên ngục tốt này! Thảm thật!
Hai tên ngục tốt cuối cùng cũng khó khăn lắm mới dập đầu được đến lối vào hành lang. Phượng Khê lúc này mới đại phát thiện tâm nói:
"Các ngươi có thể đi rồi, về sau không có việc gì thì đến đây tâm sự, giải sầu cho ta!"
Hai tên ngục tốt tuy ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại nghĩ: "Không đến vạn bất đắc dĩ thì không bao giờ xuống đây nữa, tránh lại chịu ngươi uy hiếp!"
Chờ hai tên ngục tốt cuống quýt bỏ đi, Ngụy Trì hỏi Phượng Khê: "Không phải trước đó ngươi còn nói với tông chủ chúng ta là không chắc chắn về tình trạng cửa đá sao? Sao vừa rồi lại chắc chắn cửa đá không khóa?"
Phượng Khê chậm rãi nói: "Hai tên ngục tốt kia vẻ mặt hoảng loạn, vừa bước vào đã kiểm kê nhân số, như thế không phải nói rõ là đã bại lộ sao?! Bại lộ cái gì sẽ khiến số lượng phạm nhân giảm bớt? Khẳng định là cửa đá không khóa chứ gì! Đương nhiên, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, dù sao ta chỉ muốn lừa dối bọn hắn một chút, nói sai cũng chẳng sao cả. Ta sẽ tìm cách vòng lại là được! Cái miệng này mọc trên người ta, chẳng phải ta muốn nói thế nào thì nói thế đó sao."
Ngụy Trì: "..."
Ngươi thật đúng là ứng với câu tục ngữ kia, miệng lưỡi trơn tru, nói gì cũng có lý!
Phượng Khê còn nói thêm: "Các ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe, dù sao lúc trước các ngươi cũng đều là nhân vật vang danh lừng lẫy, lại để cho hai cái tên tép riu bắt nạt đến cái bộ dạng thảm hại đó sao?! Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do cái tên tông chủ vô năng Chúc Tiêu này! Một tướng vô năng hại ch/ết tam quân nha!"
Ngụy Trì và những người khác tức khắc liền nổi đóa!
"Con nha đầu thối tha, ngươi nói chuyện thì nói chuyện đi, bớt lôi kéo tông chủ chúng ta vào, nếu ngươi lại dám bất kính với tông chủ, chúng ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Đúng! Nếu ngươi lại dám nói hươu nói vượn ta liền không khách khí!"
"Đừng tưởng rằng vừa rồi ngươi thay chúng ta hả giận, chúng ta liền mang ơn đội nghĩa với ngươi, chúng ta không thèm!"
…
Phượng Khê cười khẩy: "Mấy gã này ai nấy cũng có năng lực, lại đây, ta liền ở trong phòng giam này chờ các ngươi, các ngươi đến đ/ánh ta đi!"
editor: bemeobosua
Ngụy Trì và những người khác: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1311.html.]
Tức ch/ết mất thôi! Quả thực sắp tức ch/ết rồi! Có những kẻ tính khí lớn, trực tiếp tức đến tan thành từng mảnh!
Phượng Khê: Chỉ có thế thôi ư? Sức chiến đấu của các ngươi cũng không được mấy đâu! Ta còn chưa ra tay nữa mà!
Nàng tự rót cho mình một chén trà, "hớp" mấy ngụm, lúc này mới nói:
"Các ngươi cũng đừng không phục, ta mới đến đây một ngày đã có thể khiến ngục tốt dập đầu với các ngươi, Chúc Tiêu ngoại trừ nằm ì ở đây thì hắn làm được gì?"
Ngụy Trì cười lạnh: "Ngươi đừng có dát vàng lên mặt mình! Tông chủ chúng ta là người làm đại sự, khinh thường dùng mấy cái thủ đoạn nhỏ của ngươi để áp chế ngục tốt thôi!"
Phượng Khê bật cười khẩy. "Người làm đại sự? Ngươi chắc chắn hắn, một cái mèo hoang, có thể làm nên chuyện gì lớn lao không?!"
Ngụy Trì: "..."
Ngươi mới là mèo hoang! Cả nhà ngươi đều là mèo hoang!
Phượng Khê cất chén trà vào nhẫn trữ vật, lấy ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói:
"Tư tưởng của ngươi như thế là không đúng rồi, còn nói tông chủ là người làm đại sự, khinh thường dùng thủ đoạn nhỏ ư? Từ xưa đến nay, trò chơi của kẻ thượng vị chính là lừa đảo lẫn nhau, cứ nói sư phụ ta, Cổ béo đi!
Để ổn định vị trí tông chủ của hắn, hắn chẳng những ăn nói khép nép cầu ta làm đồ đệ, còn không ngại ta nhận một chuỗi sư phụ. Chỉ có những kẻ không biết xấu hổ như vậy mới có thể bước lên địa vị cao, những kẻ sĩ diện chỉ có thể làm đá kê chân thôi!
Không phải ta coi thường Chúc Tiêu, hắn dù có mạo nhận thân phận của ta đi ra ngoài, hắn cũng không thành công được đâu, cuối cùng vẫn sẽ bị nhốt vào đây. Có phải các ngươi cảm thấy sau khi mọi chuyện bại lộ, ta cũng chẳng được tốt đẹp gì đúng không?
Vậy thì các ngươi sai hoàn toàn rồi! Dù Cổ béo biết rõ Chúc Tiêu nói là thật, mọi chuyện đều là chủ ý của ta, hắn vẫn sẽ giải vây cho ta, giúp ta xây dựng hình tượng người bị hại. Không chỉ hắn làm vậy, Lam ngục chủ cũng sẽ làm vậy, người trong tông môn đều sẽ làm vậy. Biết vì sao không?"
Sau một khoảnh khắc tĩnh mịch, Ngụy Trì nói: "Bởi vì ngươi không biết xấu hổ."
Phượng Khê: "...Đây chỉ là một trong các nguyên nhân, còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa là ta đã giăng một tấm lưới trong tông môn, chỉ cần ta xảy ra chuyện sẽ có người vớt ta lên. Các ngươi nhìn lại Chúc Tiêu xem, hắn xảy ra chuyện, không những không ai vớt hắn, ngược lại còn kéo các ngươi xuống nước nữa. Đây chính là sự khác biệt giữa ta và hắn. Ta nói nhiều như vậy cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn cho các ngươi hiểu một sự thật, cái vị trí tông chủ này nha, chỉ có ta mới có thể đảm nhiệm, Chúc Tiêu giỏi lắm cũng chỉ có thể làm phó thủ cho ta thôi!"
Ngụy Trì và những người khác: "..."
Ngươi sao lại không biết xấu hổ đến vậy?! Ngươi còn muốn làm tông chủ ư? Ngay cả linh cốt ngươi cũng chưa tu luyện ra, ngươi dựa vào cái gì mà làm tông chủ chứ?!
Trong lúc bọn họ đang lẩm bẩm chửi rủa, Phượng Khê kết ấn rồi thong dong bước ra khỏi phòng giam. Trước hết nàng đi đến gần nhà tù của Ngụy Trì, sau đó lấy ra một khối lệnh bài kim quang lấp lánh.
"Nhận ra cái này không?"
Ngụy Trì đầu tiên là vẻ mặt khinh thường, nhưng rất nhanh liền kinh hãi tới rớt cằm!
"Này, này, này chẳng lẽ là lệnh bài tông chủ trong truyền thuyết? Không phải đã sớm thất lạc rồi sao? Sao lại ở trong tay ngươi?"
Phượng Khê cười nhạt: "Ý trời như thế."
Ngụy Trì: "..."
Sao lý do của ngươi lại qua loa như vậy chứ!
Phượng Khê cầm lệnh bài tông chủ đi dạo từ đầu này sang đầu kia, sau đó đi đến vị trí trung tâm, cả người khí thế đột nhiên thay đổi. Trước đó vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, hiện giờ lại là khí thế uy nghiêm của bậc thượng vị.
Nàng giơ cao lệnh bài màu vàng trong tay, lạnh giọng quát: "Lệnh bài tông chủ tại đây, bọn ngươi còn không quỳ xuống bái kiến bổn tọa?!"