Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1240
Cập nhật lúc: 2025-06-19 12:07:43
Lượt xem: 205
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1240. Cái thật !
Cát trưởng lão Phượng Khê vẻ mặt ngoan ngoãn mặt, cảm thấy chút sơ sót. Vừa chỉ là thấy nàng luyện một lò đan dược, nhỡ chỉ là trùng hợp thì ? Không , ông kiểm chứng một chút. Thế là, ông :
"Tiểu Khê, con luyện thêm một lò đan dược nữa xem nào."
editor: bemeobosua
Phượng Khê vẻ mặt khó xử: "Ông ngoại, , sư phụ, con thì luyện lắm, nhưng con thiếu dược thảo ạ! Hay là tài trợ con chút !"
Cát trưởng lão trừng nàng: "Ngươi cha 'tra' của ngươi cho ngươi ít đồ ? Không dược thảo ?"
Phượng Khê lắc đầu: "Không , cái thật !"
Cát trưởng lão lục lọi trong nhẫn trữ vật một hồi, cuối cùng đau đớn móc cho Phượng Khê một ít dược thảo cấp thấp.
Phượng Khê quyết định luyện chế Cường Cốt Đan, loại đan dược niết tu thường dùng nhất. Quá trình y hệt lúc , điểm khác biệt duy nhất là Phượng Khê cầu phúc. Cát trưởng lão tuy hỏi là chuyện gì, nhưng sợ phiền Phượng Khê luyện đan nên gì.
Chưa đến nửa khắc đồng hồ, Phượng Khê dừng kết ấn. Sau đó bĩu môi:
"Sư phụ, phiền nhấc nắp hộ con cái!"
Cát trưởng lão trong lòng ít nhiều chút bất an, dù thời gian dùng quá ngắn! Có đây? Ông mang theo ba phần lo lắng, ba phần mong chờ, ba phần nghi ngờ và một phần nôn nóng, nhấc nắp Thôn Thiên Đỉnh lên.
Ông một nữa biến thành "Hương trưởng lão". Cát trưởng lão mười viên đan dược tròn vo mang theo hoa văn màu vàng đáy lò đan, lâm im lặng kéo dài. Cuối cùng rút một kết luận:
"Hàng 'hợp tác vượt tộc' quả nhiên là tinh phẩm!"
Không! Cực phẩm!
Sau khi hết sốc, ông liền thu mười viên đan dược nhẫn trữ vật. Không chút do dự, thậm chí còn cho Phượng Khê thời gian phản ứng.
"Tiểu Khê , gần đây xương cốt già nua của sư phụ khó chịu, lúc cần Cường Cốt Đan để bồi bổ, liền khách sáo với con, tự lấy luôn!"
Phượng Khê: "..."
Con "gài" dược thảo của , "cướp" đan dược của con? Thầy trò chúng đúng là "tuyệt phối" mà!
Lúc , Cát trưởng lão hỏi nàng: "Vừa ngươi cầu phúc?"
Phượng Khê bực bội : "Vì Phật Tổ và Ma Thần tham lam như ai đó , một là đủ ."
Cát trưởng lão: "..."
Con nha đầu ch/ết ti/ệt nhà ngươi đang "ám chỉ" đấy !
Phượng Khê tuy "âm dương quái khí" vài câu, nhưng cũng lười dây dưa với Cát trưởng lão, vẫn là chính sự quan trọng.
"Sư phụ, cho con lộ thế, đến lúc đó con giải thích cái thuật luyện đan nghịch thiên của con?"
Cát trưởng lão kinh ngạc :
"Ngươi luyện đan thiên bẩm ?! Cái gì mà giải thích?! Người khác thiên bẩm thì là lời vô căn cứ, ngươi là "Thiên Đạo sủng nhi" Thiên Đạo chúc phúc, thiên bẩm thì chẳng quá bình thường ?!"
Phượng Khê: "..."
Nàng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
"Sư phụ, chuyện con thiên bẩm là nên giấu là thông báo thiên hạ ạ?"
Cát trưởng lão nghĩ nghĩ :
"Ta thấy vẫn nên giấu , chờ và lão Khương vững gót chân hẵng . Ngươi đừng ngây thơ cho rằng ngươi thiên phú luyện đan nghịch thiên thì Cổ béo sẽ về phía ngươi! Ta thấy rõ , trong mắt , lợi ích của tông môn là hết, còn thể bỏ cả bản , đừng một cái tiểu luyện đan sư còn " trò trống" gì như ngươi! Nếu ngươi cái tâm , thì hãy mau chóng tu luyện, khi nào luyện chế đan dược cấp Thiên thì hãy 'ngả bài'!"
Phượng Khê gật đầu: "Được! Con ! mà, còn phiền chuẩn cho con chút dược thảo cần để luyện đan dược cấp Thiên, thì con lấy gì luyện tập?!"
Cát trưởng lão: "Ngươi mới tu luyện hai linh cốt thì cấp gì chứ?! Ít cũng tu luyện nửa bộ linh cốt hẵng !"
Nói xong, ông ngây . Ông hiện tại cũng đang "phiêu", cái chuyện qu/ỷ quái gì thế ?! Đừng nửa bộ linh cốt, dù là bộ linh cốt cũng mới là linh cốt nhất phẩm, ai dám luyện chế đan dược cấp Thiên chứ!
Cát trưởng lão tự trấn tĩnh một phen, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1240.html.]
"À đúng , cứ mải chuyện đan dược, suýt nữa quên mất chuyện đó ngươi với Cổ béo đều là thật ? Ngươi thật sự thấy mấy bộ xương khô màu đỏ Thiên Lôi đánh chế/t?"
Phượng Khê gật đầu: "Thiên chân vạn xác!"
Nàng quả thực thấy bộ xương khô màu đỏ, dù cái xương sườn màu đỏ chính là của bộ xương khô màu đỏ mà! Nàng cũng quả thực thấy Thiên Lôi! Cho nên, gì sai cả.
Cát trưởng lão thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, tìm thấy sơ hở nào, hơn nữa nóng lòng chia sẻ cái "dưa lớn" từ trời rơi xuống với Khương trưởng lão, nên dặn dò Phượng Khê vài câu vội vội vàng vàng .
Ông , Phượng Khê liền dựa ghế . Tuy kỹ năng diễn xuất hòa m/áu nàng, nhưng một bịa nhiều lời dối như , vẫn chút mệt. Nàng đang định nghỉ một lát thì Lôi Kiếp bay . Nói đúng , một đám mây xanh mướt bay .
Phượng Khê lơ mơ như thể thấy một cây cải trắng! Nàng chút cạn lời: "Cái màu của ngươi là ?"
Lôi Kiếp sẽ và cũng thể dùng văn tự biểu đạt, chỉ thể thông qua biến hóa cảm xúc để giao tiếp với Phượng Khê. Phượng Khê tốn sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng đoán đại khái.
Theo ý tứ mà Lôi Kiếp biểu đạt , nó cũng như , vì là vân hạch cướp đoạt , nó tạm thời còn cách hấp thu và khống chế.
Đây cũng là lý do đó nó ngã xuống đất. Còn về màu sắc, chắc là do lôi điện của nó quá ít, tạm thời đủ để nhuộm chủ thể thành màu đen.
editor: bemeobosua
Lôi Kiếp cảm thấy màu sắc quan trọng, hơn nữa màu xanh lục thật mà, đại diện cho hy vọng và tương lai !
Phượng Khê gật đầu: "Ta cũng thấy khá , xanh mướt, giống rau xanh ! Ngươi cứ gọi là Tiểu Thái Thái !"
Lôi Kiếp: "..."
Nó /ên cuồng vặn vẹo thể hiện sự phản đối! Phượng Khê căn bản lay chuyển.
Mộc Kiếm khỏi vui sướng khi gặp họa!
"Bây giờ ngươi vân hạch , chủ nhân đương nhiên cho ngươi một cái ' oai phủ đầu' (dằn mặt), nếu ngươi vênh váo thì ?!"
Mộc Kiếm quả nhiên đoán đúng, Phượng Khê chính là nghĩ như .
Lôi Kiếp từ khi vân hạch, cái trâm cài Tường Vân quả thực sắp chứa nổi nó nữa ! Cái con hàng đúng là khoe khoang ghê gớm!
Khi nàng và Cát trưởng lão chuyện, nó vẫn luôn dùng cảm xúc để thể hiện nó lợi hại đến mức nào, ghê gớm đến mức nào! Thậm chí còn vẻ cao cao tại thượng, nàng thủ hạ cho nó nữa chứ! Thật là đảo lộn trời đất mà!
Tuy Lôi Kiếp vẫn còn "lảm nhảm" đ/iên cuồng, nhưng Phượng Khê lười phản ứng với nó. Nàng hỏi Lận Hướng Xuyên:
"Ngươi mây đen cầu vồng hận thể đ/ánh ch/ết , vì ban phúc cho ? Nó b/ệnh /ên ? Tâ/m th/ần ph/ân li/ệt ?"
Lận Hướng Xuyên: "..."
"Phượng Tổ, ngài khi nào liên quan đến Tiểu Thái Thái ?"
Lôi Kiếp vẫn còn đang "lảm nhảm": "..."
Ngươi mới là Tiểu Thái Thái, cả nhà ngươi đều là Tiểu Thái Thái! Sớm muộn gì sẽ cho ngươi thể nghiệm thế nào là cơn giận của Thiên Lôi!
Phượng Khê lắc đầu: "Nếu mây đen cầu vồng sự tồn tại của Tiểu Thái Thái, sẽ dễ dàng trúng chiêu như , cho nên khẳng định liên quan đến Tiểu Thái Thái."
Lận Hướng Xuyên vội vàng : "Phượng Tổ, vẫn là ngài tâm tư kín đáo, tiểu tôn tôn con hổ thẹn bằng! Từ khi theo ngài đến nay, con mỗi ngày đều thu hoạch mới..."
Phượng Khê: "..."
Đến nước , đừng nịnh bợ nữa!
Phượng Khê quyết định vẫn nên hỏi Quân Văn, mà chỉ IQ thỉnh thoảng sẽ "online" đỉnh cao. Lát , Quân Văn nhận tin báo, hớn hở chạy đến! Phượng Khê cũng gọi Tất trưởng lão đến, đó những nghi hoặc của .
Trong khi Tất trưởng lão còn đang suy nghĩ nát óc thì Quân Văn :
"Tiểu , khi nào thời điểm , Thiên Đạo ban phúc chính là cái giọng điệu ? Giống như trong thoại bản , lôi đình mưa móc đều là Thiên ân, cũng ai quy định Thiên Đạo ban phúc chỉ chỗ mà chỗ hại chứ!"