Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:17:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

122. Thổ linh căn lén lút

Đàn ong vừa nghe đến “Nhất Thiên Nhất Địa Thần Mộc” liền hăng hái dẫn bọn Phượng Khê lượn một vòng, cực nhanh đã tìm thấy một gốc cây.

Mà lúc này, ba tổ khác còn đang đánh vật đấu trí cùng đám yêu thực, có người thậm chí đã bị thương.

So ra… khác biệt đúng là quá tàn nhẫn!

Quần chúng ăn dưa ở bên ngoài Càn Khôn Phiên lần này không thốt nên lời, bởi vì bọn họ đã sớm bị thao tác của Phượng Khê làm cho c.h.ế.t lặng.

Thật ra thì, nhiệm vụ cuối cùng là hái được tử linh nấm, còn mấy cây yêu thực dọc đường chỉ là món khai vị mà thôi.

Bất quá, Nhất Thiên Nhất Địa Thần Mộc người ta căn bản không cần linh ong thụ phấn, chiêu kia của nàng hoàn toàn vô dụng!

Phượng Khê và mọi người không dám tùy tiện lại gần gốc cây ấy, chỉ dám đứng xa xa nhìn.

Dù sao thì đối phương cũng là yêu thực cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nếu không cẩn thận là có thể bị nó vung một cành lấy mạng.

Sáu người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh khi thấy rõ cây thần mộc ấy.

To như muốn che cả bầu trời, đúng là một con quái vật khổng lồ!

Trên thân cây màu nâu đen có vài đóa nấm tím loe hoe – chính là tử linh nấm cần tìm!

Nhóm Giang Tịch vừa nhìn thấy thì lòng đã lạnh. Cành của thần mộc quá rậm rạp, còn chưa kịp lại gần có khi đã toi mạng, nói gì đến chuyện hái nấm!

Nếu là tổ khác, hai Kim Đan trung kỳ phối hợp, cộng thêm mấy người hỗ trợ thì còn có khả năng hành động.

Chỉ có điều, tổ bọn họ đúng là gian nan vạn phần!

Hình Vu dè dặt đề nghị: “Tiểu sư muội, hay là… lại thử dùng băng sơn một lần nữa?”

Phượng Khê còn chưa kịp mở miệng, Ứng Phi Long đã lắc đầu:

“Vô dụng! Cây này không phải linh ong, nó mà điên lên, chỉ cần quét cành một cái là băng sơn tan thành bụi mịn rồi.”

Để chứng minh, hắn dùng ma khí biến thành một con giao long lao tới gần thần mộc.

Kết quả còn chưa tới nơi, đã bị cành cây nhẹ nhàng phẩy một cái, tan xác như diễn xiếc cho trẻ con coi.

Mọi người càng thêm nhụt chí.

Trạm này, chỉ sợ không qua nổi rồi.

Phượng Khê cũng biết đánh trực diện thì là tự tìm đường chết. Dù có liều mạng cũng chỉ là uổng công.

Chỉ tiếc đa phần yêu thực không thể di chuyển khỏi chỗ, bằng không nàng còn có thể lừa gạt vài tên đến hỗ trợ.

Ơ? Nhưng mà... hình như cái cây này lại có thể rút rễ chuyển động thì phải?

Ánh mắt Phượng Khê đảo nhanh như chớp, lập tức hỏi ong đàn:

“Nơi này có tất cả bao nhiêu gốc Nhất Thiên Nhất Địa Thần Mộc? Bao nhiêu gốc thì mấy bé ong bay đến bên tay phải của ta là bấy nhiêu nha.”

Tức thì, có năm con linh ong bay đến bên tay phải nàng.

Phượng Khê lập tức nảy ý!

Nàng tụ linh lực, gọi to về phía thần mộc:

“Ê!

Một núi không thể có hai hổ, ngươi có muốn làm vua không?

Nếu muốn, hợp tác với ta đi!

Ta có thể giao quyền điều khiển đàn ong cho ngươi, từ nay về sau, toàn bộ quyền phối giống yêu thực trong cốc này là của ngươi!

Chỉ cần ngươi xử lý bốn cây thần mộc còn lại, thì hôm nay cốc này thuộc về ngươi.

Ngươi cứ yên tâm, ta không có mục đích gì khác, sự việc xong xuôi chỉ cần lấy mười đóa tử linh nấm là được.

Sao hả? Hợp tác không?

Thật ra ta cũng có thể đi tìm bốn cây khác, nhưng ta thấy chúng ta có duyên gặp nhau trước, cũng không muốn phụ duyên phận này.”

Qua một lúc lâu, thần mộc mới khe khẽ lay cành.

Phượng Khê chớp mắt:

“Ngươi muốn hỏi ta xử lý bốn cây khác như thế nào hả?

Cái này đơn giản! Ngươi thu nhỏ bản thể lại, kiếm chỗ nấp đi.

Ta sẽ dụ một cây khác tới đây cho ngươi xử lý bất ngờ, đánh úp một cái là xong.

Chờ nó c.h.ế.t rồi, ngươi hấp thu linh hạch của nó, xử lý mấy cây tiếp theo dễ như trở bàn tay!

Sao hả? Có chơi không?”

Thần mộc lại trầm mặc rất lâu.

Phượng Khê cười lạnh:

“Sao? Không dám? Bây giờ là thời đại nào rồi, gan to ăn no gan nhỏ đói chết, ngươi mà cứ co đầu rụt cổ thì chờ bị mấy cây khác nuốt đi là vừa.”

Nói xong, nàng quay sang nhóm Giang Tịch:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-122.html.]

“Đi thôi, ta với huynh đi tìm mấy cây kia hợp tác.”

Mới đi được mấy bước, phía sau liền vang lên âm thanh rào rào.

Thần mộc kia thu nhỏ thân hình lại, chỉ còn cao một thước, rút rễ ra khỏi mặt đất, trông như bạch tuộc lội lên bờ, lạch bạch bò về phía nàng.

Phượng Khê trong lòng vui như mở hội.

Dăm ba câu c.h.é.m gió, ai ngờ thần mộc không biết trời cao đất rộng thế nào mà tin thật!

Nàng cho thần mộc số 1 cùng nhóm Giang Tịch ẩn nấp, một mình đi khiêu khích thần mộc số 2.

Giang Tịch định ngăn, nàng liếc qua hỏi:

“Huynh chắc chắn có thể vừa chọc giận nó, vừa dụ nó về đây sao?”

Giang Tịch im ru.

Đánh thì hắn không ngán, chứ chửi thì vẫn nên để tiểu sư muội lo.

Phượng Khê nhờ đàn ong chỉ đường, tìm được thần mộc số 2.

“Ngươi mà cũng xứng gọi là thần mộc? Nhà xí tông môn ta mọc cây còn có thần cách hơn ngươi!”

“Không phục hả? Có gan thì đuổi theo ta đi! Không dám à? Vậy đổi tên thành nhát gan mộc luôn đi!”

...

Thần mộc số 2 lập tức giận sôi, thu nhỏ thân hình còn một trượng, lao tới!

Đồng thời, nó cũng giải phóng uy áp Nguyên Anh sơ kỳ.

Bình thường, đừng nói là Phượng Khê Luyện Khí kỳ, ngay cả Trúc Cơ cũng đứng không vững.

Ai ngờ Phượng Khê tung tăng chạy như trẩy hội!

Bởi vì thức hải của nàng đã được ngọc giản rèn luyện, từ lâu đã vững như bàn thạch.

Tốc độ yêu thực dù sao vẫn chậm hơn tu sĩ, nàng dễ dàng dụ thần mộc số 2 vào bẫy.

Thần mộc số 1 sớm nghẹn tức, lập tức vung cành quấn lấy căn cần của cây số 2.

Giang Tịch và mọi người đồng thời ra tay.

Phượng Khê dùng linh lực tạo lửa thiêu thẳng vào rễ.

Những yêu thực xung quanh cũng bị nàng lừa vào hỗ trợ, tuy không di chuyển được, nhưng trong phạm vi nhỏ vẫn có thể giúp đỡ.

Tân vương sắp đăng cơ, bọn chúng chính là nguyên lão khai quốc!

Hai bên đánh kịch liệt, Phượng Khê rốt cuộc nhận ra sự chênh lệch to lớn về thực lực.

Vẫn là câu nói cũ: Muốn mạnh thì phải tu!

Lần này trở về, nàng phải dốc sức tu luyện, tranh thủ sớm luyện ra thổ linh căn!

Cuối cùng, thần mộc số 2 mất tiên cơ, lại bị sáu tu sĩ vây đánh, bỏ mạng tại chỗ.

Sau khi chết, nó để lộ bản thể, Phượng Khê thu được ba đóa tử linh nấm.

Thần mộc số 1 bắt đầu hấp thu linh hạch của nó.

Mọi người ngồi bên cạnh nhập định.

Sau đó, Phượng Khê đột nhiên thất khiếu đổ m.á.u ngã lăn ra đất!

May mà nhóm Giang Tịch đã quen tình huống này, không quá hoảng hốt, lập tức cho nàng uống thuốc bổ thần thức.

Một lát sau, nàng tỉnh lại.

Xem ra uy áp của thần mộc số 2 vẫn tạo ảnh hưởng chút ít.

Nhưng rất nhanh, nàng kinh hỉ phát hiện một mầm cây màu vàng đất lén lút mọc lên trong đan điền!

Thổ linh căn nàng ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng chui lên khỏi đất!

Phượng Khê xúc động vô vàn.

Nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh.

Thổ linh căn còn yếu, nên đan điền nàng vẫn còn vài vết rạn.

Chờ đến khi nó trưởng thành, đan điền mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Ngày đó… chắc cũng không còn xa!

Sợ bốn linh căn khác bắt nạt “em út”, nàng lập tức dùng thần thức cảnh cáo.

Bốn cây linh căn nọ liền túm lấy thổ linh căn, bắt đầu xoay vòng vòng.

Tội nghiệp bé non yếu suýt nữa bị vặn gãy!

Nhưng ngay sau đó, Phượng Khê phát hiện nó lại… mọc dài thêm một đoạn!

Phượng Khê: “……”

Cái đồ cẩu linh căn này, trước giờ còn giả vờ non nớt với nàng?!

Nàng đây là tạo nghiệt gì mà thu phải cả một đàn cẩu cây thế này hả trời?!

Loading...