Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:17:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
118. Các ngươi thấy con người ta thế nào?
Bên ngoài Càn Khôn Phiên, đám quần chúng ăn dưa như bị người ta bóp chặt cổ, im lặng như tờ.
Đến cả Tiêu Bách Đạo cũng bị thao tác của tiểu đồ đệ nhà mình làm cho sợ ngây người!
Hồi lâu sau, mới có người cứng họng thốt ra:
“Phượng Khê, đúng là một nhân tài!”
Mọi người: “……”
Ngươi nói vậy khác nào không nói!
Không chỉ là nhân tài, nàng còn là kỳ tài!
Không, là quỷ tài mới đúng!
Chẳng ai nghĩ nổi nàng lại nghĩ ra được mấy cái cách trời đánh đó!
Phượng Khê không tiếp tục phóng thêm trận pháp thú nữa, chủ yếu là đau linh thạch.
Không cần lãng phí, như này là được rồi!
Dù bên mình chiếm ưu thế binh lực, nàng cũng không vội vàng tổng tiến công, mà sai Ứng Phi Long với Tư Huyền đi làm mồi nhử, dẫn dụ yêu thú.
Ứng Phi Long với Tư Huyền thậm chí còn không hỏi tại sao lại là bọn họ làm mồi, ngoan ngoãn đi ngay.
Chẳng bao lâu, họ dụ tới mười con yêu thú.
Phượng Khê hô một tiếng, lũ trận pháp thú lập tức chuyển sang chế độ quần ẩu!
Mười con yêu thú kia lập tức mộng bức ngơ ngác bật ngửa!
Mấy cái thứ đồ chơi này ở đâu ra vậy?!
Không phải cùng phe với bọn ta à?!
Sao tự dưng trở mặt đánh nhau vậy?!
Chưa tới nửa khắc, mười con yêu thú kia đã bị đập cho nằm rạp dưới đất kêu cha gọi mẹ.
Phượng Khê cười tủm tỉm:
“Không phải các ngươi vừa nghe giọng ta liền phát cuồng sao? Nào, phát cuồng cái nữa cho ta coi đi!”
Lũ yêu thú trừng mắt tức giận nhìn nàng.
Phượng Khê chu môi, lập tức có mấy con trận pháp thú nhào lên, bắt đầu “giáo dục” chúng về trách nhiệm làm trận pháp thú là như thế nào.
Cuối cùng, lũ yêu thú ủ rũ cúi đầu, không còn ý định phản kháng.
Phượng Khê có nói khó nghe, có chọc cho bọn chúng phát điên, thì giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Giữ được cái mạng mới là điều quan trọng.
Huống chi, nghe mãi thành quen, hình như cũng không khó nghe lắm, thậm chí... có chút êm tai?
Phượng Khê xử lý gọn ghẽ, gom toàn bộ số yêu thú còn lại xếp vào đại quân trận pháp thú của mình.
Hiện tại chỉ còn lại con cự thú kia.
Lần này, Phượng Khê tự thân đi nhử mồi.
Vì con cự thú kia linh trí cao hơn bọn còn lại, nàng sợ Ứng Phi Long với Tư Huyền không dụ được nó rời ao hồ.
Mặt khác, nàng cũng chưa rõ con này là yêu thú hệ đất hay hệ thủy, lỡ là thủy sinh yêu thú, đánh nhau gần ao hồ thì bất lợi quá.
Phượng Khê chuẩn bị ổn thỏa, nhảy nhót đến gần bờ ao.
Nàng vẫy vẫy móng vuốt với cự thú:
“Ngươi một mình lẻ loi tịch mịch, cô đơn buồn chán lắm phải không? Có muốn lấy mười khối linh thạch không?”
Con cự thú nghe vậy liền nổi trận lôi đình, gầm lên rồi nhào tới nàng.
Mỗi bước nó chạy, mặt đất cũng rung lên, sóng trong ao cũng dậy cuồn cuộn.
Phượng Khê quay đầu chạy trối chết, vừa chạy vừa càm ràm:
“Nói chuyện thì nói chuyện, nhào tới làm gì dữ vậy?!
Ta thấy ngươi cô đơn quá nên định giới thiệu cho một bạn đời, ngươi thấy sao?”
Cự thú suýt nữa tức chết!
Bạn đời?!
Con nhãi này chẳng phải đang biến tướng bảo ta già rồi sao?!
Vốn dĩ chỉ nghe tiếng Phượng Khê đã đủ phát cuồng, giờ thì hoàn toàn hóa điên!
Chỉ muốn giơ móng vuốt đập nàng thành bánh phồng!
Dù Phượng Khê chạy xa mấy chục dặm, nó vẫn đuổi theo không tha.
Cuối cùng, nàng dẫn được nó vào vòng vây.
Đại quân trận pháp thú đã bao vây từ lâu.
Cự thú: ???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-118.html.]
Gì vậy trời? Tạo phản hết rồi à?
Nó còn chưa kịp phản ứng, trận pháp thú đã lao lên tấn công.
Phượng Khê cùng hai sư huynh cũng gia nhập chiến cuộc.
Cự thú dù là Kim Đan hậu kỳ cũng đỡ không nổi bao nhiêu trận pháp thú vây đánh!
Huống hồ còn có Phượng Khê – một tên đạo tặc vô nhân đạo!
Nàng căn bản không động thủ, mà ngồi vắt vẻo trên đầu một con trận pháp thú, cầm tiểu mộc kiếm vừa chỉ huy vừa lảm nhảm:
“Ngươi đừng giãy giụa nữa! Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, đầu hàng đi!”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta không những tha mạng, còn cho ngươi ăn ngon, nếm thử mỹ thực bên ngoài Càn Khôn Phiên!”
“Ta còn kể cho ngươi nghe chuyện thế giới bên ngoài, để ngươi biết một con ếch ngồi đáy giếng như ngươi buồn cười đến mức nào!”
...
Cự thú đang phân tâm nghe nàng nói, tiểu mộc kiếm trong tay Phượng Khê bỗng lao vút ra, nhắm thẳng vào mắt phải nó.
Cự thú giật mình né vội.
Ai ngờ đó chỉ là đòn giả, mộc kiếm lập tức đổi hướng, đ.â.m thẳng vào yết hầu.
Nó né chậm nửa nhịp, cổ liền bị rạch một đường, m.á.u phun ào ào.
Nó ngửa mặt gầm lên: Ngươi lừa ta!!!
Phượng Khê mắng:
“Ngươi đến cả ‘dương đông kích tây’ còn không hiểu, đúng là ngu hết phần thiên hạ!”
Vừa phải đối phó trận pháp thú, vừa phải chơi trò đấu trí với Phượng Khê, cự thú rất nhanh liền rơi vào thế yếu.
Một canh giờ sau, vì thể lực cạn kiệt, nó ngã xuống đất, thở hồng hộc.
Phượng Khê lại không giết.
Nàng còn đút cho nó một viên đan dược.
“Chúng ta không thù không oán, cần gì phân sống chết?
Thật ra ta cũng chẳng hiểu, sao Càn Khôn Phiên cứ phải khảo nghiệm kiểu này.
Chỉ cần đánh bại các ngươi là được, nó lại nhất định bắt các ngươi liều mạng…”
Cự thú cùng đám trận pháp thú đều rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, vì sao lại phải như vậy?
Lý do rất đơn giản – không coi bọn họ là sinh linh!
Bọn họ chỉ là... trận pháp thú mà thôi.
Một trận bi thương dâng lên.
Phượng Khê đập tay một cái:
“Thôi, đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa.
Gặp nhau là duyên, ta sẽ cho các ngươi nếm thử hương vị thế giới bên ngoài!”
Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra truyền ảnh thạch.
Kích hoạt xong, trong đó hiện lên cảnh nàng ở Cực Địa Băng Nguyên, ở Vô Tận Chi Hải, ngự kiếm bay giữa không trung, còn có cảnh nàng ở biển hoa Hỗn Nguyên Tông…
Phượng Khê lại lấy ra một đống thịt yêu thú và đồ ăn chia cho đám trận pháp thú.
Tuy bọn chúng không tiêu hóa được thật, nhưng đầu lưỡi cuối cùng cũng biết thế nào là chua, cay, mặn, ngọt, đắng.
Thì ra... đây là mùi vị của nhân sinh.
Cự thú chủ động cho nàng cưỡi lên lưng, dẫn nàng quay lại ao hồ.
Ứng Phi Long với Tư Huyền đành phải chạy bộ theo sau...
Không con trận pháp thú nào chịu cho họ cưỡi cả!
Không chạy thì biết làm gì giờ?!
Chẳng mấy chốc, ba người họ đã quay về gần ao hồ.
Ngay khi ba người đứng dưới mặt nước hồ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Bọn họ lấy danh nghĩa đội đầu tiên vượt ải thứ sáu, còn được thưởng phong phú.
Ứng Phi Long với Tư Huyền định nói gì đó, lại không biết mở lời ra sao, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Phượng Khê ngáp một cái:
“Đám tổ khác chắc còn lâu mới qua được, ta ngủ tí đây. Hai huynh cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, nàng lấy giường gỗ nhỏ từ nhẫn trữ vật ra, lăn ra ngủ ngon lành.
Ứng Phi Long và Tư Huyền nhìn nhau, đành ngồi dựa tường vận công điều tức.
Phượng Khê tỉnh lại, không thấy ai khác xuất hiện, liền bắt đầu lảm nhảm:
“Ứng sư huynh, Tư sư huynh, hai huynh cảm thấy... ta là người thế nào?”