Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:17:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
116. Tổ hợp gà mờ (cùi bắp)
Trong Càn Khôn Phiên lần này, mọi người đều không nhận được phần thưởng gì, chỉ là cả đám được tập thể thông qua trạm kiểm soát tầng thứ sáu.
Lần khảo nghiệm này là phân tổ thí luyện, hơn nữa còn là phân tổ ngẫu nhiên, ba người một tổ.
Vừa hay lúc ấy trong Càn Khôn Phiên còn đúng hai mươi tư người: Ma tộc mười một, Nhân tộc mười ba.
Không biết là trùng hợp hay cố ý sắp đặt, mấy tổ khác toàn là cùng tộc—hoặc ba Ma tộc, hoặc ba Nhân tộc—mà tổ nào tổ nấy đều có một tên tu vi Kim Đan kỳ hoặc Ma Đan kỳ cầm trịch.
Chỉ có tổ của Phượng Khê là hơi lạ: ngoại trừ nàng là Nhân tộc ra, hai người còn lại đều là Ma tộc.
Một là người quen cũ—Ứng Phi Long, tu vi Ngưng Nguyên kỳ tầng bốn hậu kỳ.
Một là Ma tộc Tư Huyền, Ngưng Nguyên kỳ tầng ba hậu kỳ.
Còn Nhân tộc Phượng Khê thì sao? Ờm... Luyện Khí kỳ.
Tu vi tổ này đúng là “người này so với người kia còn yếu hơn,” có thể nói là tổ hợp gà mờ chính hiệu.
Vừa mới công bố xong danh sách tổ đội, tám tổ đã bị ném vào trong một mảnh hoang mạc.
Đề mục cực kỳ đơn giản: trong vòng bảy ngày, phải hoàn toàn khống chế được nguồn nước trong hoang mạc.
Càn Khôn Phiên chia vùng một cách rất tử tế: chia làm tám khu vực, mỗi tổ chiếm một khu.
Mấy tổ khác đã bắt đầu lên kế hoạch chiến lược. Còn tổ "gà mờ" thì đang trừng mắt nhìn nhau như ba con gà lạc mẹ.
Ứng Phi Long bực bội mắng:
Ta thật là xui tám kiếp, thế mà lại rơi vào một tổ với hai tên phế vật như các ngươi!
Tư Huyền cười lạnh:
Ngươi đến cả Phượng Khê còn không đánh lại, còn dám gọi người ta là phế vật? Theo ta thấy, ngươi mới là phế nhất!
Phượng Khê phì cười:
Được rồi được rồi, hai huynh đừng cãi nhau nữa. Cả ba chúng ta, tính ra ai cũng là phế vật cả.
Nhưng mà... chẳng phải có câu này sao—ba tiểu phế vật hợp lại, còn có thể nghịch thiên hoán mệnh! Vậy nên, ta tin tổ ta chắc chắn sẽ qua cửa đầu tiên!
Ứng Phi Long và Tư Huyền: “……”
Câu đó nghe lạ thế nhỉ?
Chẳng lẽ là ngạn ngữ Nhân tộc?
Phượng Khê tiếp tục mặt dày:
Dù trước kia có ân oán gì thì giờ đây chúng ta cũng đã chung một thuyền, từ nay về sau, chính là thân sư huynh muội!
Ứng sư huynh, Tư sư huynh, hai người thấy sao?
Ứng Phi Long với Tư Huyền: “……”
Sao ngươi gọi cái tên nghe thân thiết tự nhiên thế?
Không xấu hổ chút nào à?
Thấy hai người không đáp, Phượng Khê càng nói hăng:
Xem ra hai huynh cũng nghĩ thế! Quả nhiên là tâm linh tương thông!
Thôi, giờ chúng ta lên đường tìm nguồn nước thôi, trước tiên thám thính tình hình rồi tính tiếp bước sau.
Tư Huyền hỏi:
“Phượng Khê, không có bản đồ thì biết đàng nào mà đi tìm?”
Hắn thật sự gọi không nổi ba chữ “tiểu sư muội,” đành gọi thẳng tên.
Phượng Khê chẳng để tâm, suy nghĩ một chút rồi đáp:
Nhìn xem có chỗ nào có yêu thú không, bắt một con hỏi thử.
Tư Huyền: “……”
Hả? Ý là gì?
Ứng Phi Long trợn trắng mắt, cảm thấy nàng đang nói nhảm.
Đừng nói trong này có sinh vật sống hay không, dù có thì sa mạc to như thế, tìm kiểu gì?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Phượng Khê móc từ trong nhẫn trữ vật ra ba cây nhang, phát cho mỗi người một cây rồi châm lửa bằng linh lực.
Chính là dẫn thú hương của Ngự Thú Môn.
Tuy dẫn thú hương chỉ hiệu quả trong phạm vi gần, lại không mấy tác dụng với yêu thú trưởng thành, nhưng giờ cũng coi như một cách khả thi.
Phượng Khê nhắc:
Ứng sư huynh, Tư sư huynh, trong sa mạc có nhiều yêu trùng và yêu thú nhỏ sống dưới cát, chúng ta tốt nhất cứ dán mặt xuống đất mà tìm.
Vậy là tổ “gà mờ” bắt đầu trình diễn: mỗi người một cây nhang, khi thì nằm bò, khi thì ngồi xổm, khi lại đứng khom lưng…
Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng ba người này đang… kết bái huynh đệ.
Ngoài Càn Khôn Phiên, nhóm ăn dưa: “……”
Ban đầu còn tưởng ba người này gặp mặt là đánh nhau, nhất là Ứng Phi Long với Phượng Khê. Không ít người đã bày sẵn ghế con chờ xem kịch.
Ai ngờ diễn biến như vầy?
Không rõ là Phượng Khê quá giỏi “tẩy não,” hay là hai tên Ma tộc kia quá dễ dụ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-116.html.]
Hồ Vạn Khuê bên ngoài nổi trận lôi đình:
Phượng Khê sao lại có cả dẫn thú hương?!
Khỏi cần nói cũng biết là tên đệ tử bất hiếu của hắn lén đưa rồi!
Không phụ lòng người, cuối cùng tổ “gà mờ” cũng dẫn dụ được một con thằn lằn kỳ lạ, phỏng chừng là hàng ráp từ nhiều loại yêu thú.
Sau khi tóm được nó, Phượng Khê ép nó dẫn cả bọn đi tìm nguồn nước.
Trên đường gian nan khỏi nói!
Gió cát thổi muốn mù mắt, trên đầu thì nắng chói chang, cảm giác như sắp cảm nắng đến nơi.
Thỉnh thoảng còn gặp bãi cát lún, nếu phản ứng chậm là bị chôn sống ngay.
Thế nên cả bọn lúc nào cũng phải căng não, tốc độ hành quân cũng bị kéo chậm.
Sau bao vất vả, cuối cùng ba người cũng tới gần nguồn nước.
Đó là một ao hồ nhỏ, mặt nước phản chiếu trời xanh mây trắng, bên bờ còn có vài khóm cây xanh mướt.
Cảnh tượng này giữa hoang mạc đúng là hiếm thấy.
Nhưng cả ba người đều không dám đến gần, vì bên bờ tụ tập không ít yêu thú đang uống nước, còn có một con yêu thú hình thể cực lớn đang nằm nghỉ bên hồ.
Cả nhóm lặng lẽ rút lui ra ngoài mấy chục dặm, mới dừng lại.
Ứng Phi Long nhíu mày:
“Đám yêu thú ven hồ đa số là Trúc Cơ kỳ, còn có mấy con Kim Đan sơ trung kỳ.
Con nằm trong nước kia rất có thể là Kim Đan hậu kỳ.
Với thực lực hiện tại của chúng ta, căn bản không có phần thắng.”
Tư Huyền cũng ỉu xìu nói:
“Nếu trong nhóm có một người Kim Đan trung kỳ thì còn có thể liều mạng.
Đầu tiên tiêu diệt đám cấp thấp kia, rồi hợp lực xử lý con Kim Đan hậu kỳ.
Nhưng mà với tu vi ba người chúng ta, khỏi nói Kim Đan hậu kỳ, đám còn lại cũng bó tay.”
Đám người ngoài cũng nghĩ như vậy.
Tổ “gà mờ” này chẳng có chút hy vọng nào.
Cũng trách vận khí kém quá.
Nhưng mà tu luyện, vận khí cũng tính là một phần thực lực.
Lệ Nam Thực cùng vài người khác trong lòng hơi rối rắm: một mặt mong tổ Phượng Khê bị loại cho khuất mắt, khỏi phải nghe nàng khoe khoang nữa, nhưng mặt khác cũng không muốn Ứng Phi Long và Tư Huyền bị loại theo. Hai đổi một, lỗ quá!
Đúng lúc ấy, Phượng Khê lên tiếng:
“Các huynh nói xem, muội đi lừa mấy con yêu thú kia có được không?
Thử dụ dỗ tụi nó hợp sức xử lý con yêu thú Kim Đan hậu kỳ, sau đó chúng ta lại trở mặt g.i.ế.c tụi nó luôn?”
Ứng Phi Long và Tư Huyền: “……”
Ngươi nói mớ đấy à?!
Đám ăn dưa:
Tới rồi! Lại là chiêu bài quen thuộc của Phượng Khê!
Lần này liệu nàng có lừa được nữa không?
Dù hai nam nhân cảm thấy nàng nói chuyện trên mây, nhưng không còn cách nào khác, đành liều c.h.ế.t vớt mạng.
Ba người len lén quay lại gần ao, vừa hay thấy mấy con yêu thú hình dáng như sói bước ra khỏi hồ.
Phượng Khê vẫy tay nhỏ:
“Ta có linh thạch với đan dược đây, chúng ta tâm sự chút nhé?”
Vừa dứt lời, mấy con yêu lang kia lập tức đỏ mắt, nhào tới như muốn cắn c.h.ế.t cả đám!
Phượng Khê không chớp mắt, nhấc chân bỏ chạy!
Ứng Phi Long và Tư Huyền hoàn hồn lại thì nàng đã thành một chấm đen nhỏ xíu phía xa rồi.
Hai người vừa kinh ngạc vừa giận, chỉ có thể cắm đầu chạy theo.
Chờ đến khi bỏ xa được mấy con sói sau lưng, Ứng Phi Long còn đang định mở miệng mắng, thì Phượng Khê đã nhìn hắn một cách ghét bỏ:
“Ứng sư huynh, huynh biết vì sao mấy con yêu lang kia nổi điên không?
Là vì tóc huynh đỏ đó!
Trong mắt yêu thú, tóc đỏ chính là khiêu khích trắng trợn!”
“Huynh không tin à? Nhân tộc thế tục ta, muốn chọc điên trâu bò thì dùng khăn đỏ, tụi yêu thú cũng thế thôi!”
Ứng Phi Long ngẩn ra:
Thật… thật có chuyện này à?
Chẳng trách mỗi lần ta vào rừng U Minh thí luyện, ma thú toàn rượt ta chạy sấp mặt!
Chẳng lẽ… thật sự là vì tóc đỏ?
Hay là… sau này ta đội mũ cho chắc?