Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:16:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
114. Phượng Khê vỗ tay, công việc hoàn tất
Không rõ có phải Càn Khôn Phiên đang muốn trả thù Phượng Khê hay không, chẳng thèm cho nàng chút thời gian thở dốc, lập tức ném nàng cùng Hình Vu vào trạm kiểm tra thứ ba.
Ngược lại, đám người Thẩm Chỉ Lan vẫn còn đang nhàn hạ nghỉ ngơi.
Phượng Khê và Hình Vu mỗi người bị đưa vào một gian phòng cực kỳ rộng rãi, phía trên đầu lấp lánh ánh sáng rực rỡ từ vô số bọ cánh cứng nhỏ phát quang đang bay múa.
Huyễn lệ đa sắc, đẹp đến mức khiến người hoa cả mắt!
Trong tay mỗi người bỗng xuất hiện thêm một cái bình nhỏ, Phượng Khê cầm bình đỏ, Hình Vu cầm bình lam.
Cùng lúc ấy, còn có một tờ giấy nhỏ bay ra, trên ghi rõ điều kiện thông quan:
“Trong vòng ba canh giờ, dùng tay bắt được ba mươi con bọ cánh cứng có màu trùng khớp với bình mới có thể thông qua.
Nếu bắt nhầm màu — trực tiếp đào thải.”
Hình Vu hăng hái xắn tay áo, đĩnh đạc tuyên bố:
“Trò này đơn giản thôi mà!”
Dứt lời liền phóng người lên, vươn tay định bắt lấy một con bọ cánh cứng màu lam.
Kết quả, vừa chạm đến, con bọ kia lập tức biến thành màu hồng nhạt, Hình Vu giật nảy người, hoảng hốt rụt tay lại.
Bởi lẽ, chỉ cần bắt nhầm là toang.
Hắn không cam lòng, thử lại mấy lần… vẫn thế.
Liên tiếp mười lần mà chẳng bắt được con nào đúng màu.
Lúc này, đám quần chúng ăn dưa bên ngoài xôn xao bàn tán:
“Trông như là đang khảo nghiệm sự phối hợp giữa mắt và thân pháp đấy, vừa phải nhanh vừa phải chính xác, chậm một chút là bắt trượt liền.”
“Ừ, ta quan sát rồi, đám bọ này đổi màu không theo quy luật gì cả, không thể ngồi chờ mà được đâu.”
“Vả lại, bọ nhiều như vậy, không cẩn thận là vồ nhầm ngay, bị loại cũng phải!”
...
Nhóm người Lệ Nam Thực nở nụ cười hả hê:
"Trạm này thì hết đường mà diễn rồi nhé! Để xem Phượng Khê làm sao mà gian trá được nữa!"
Bọn họ một bên nghĩ một bên nhìn sang phòng Phượng Khê, thấy tiểu nha đầu kia…
Đang ngồi đó… ăn bánh bao thịt?!
Một chút ý định bắt bọ cũng không có!
Không biết nên khen nàng là “bình tĩnh trầm ổn” hay là “vô tâm vô phế” nữa…
Đợi đến khi Hình Vu đã bắt được năm con bọ, nàng mới ung dung đứng dậy.
Hai tay kết ấn, mấy luồng linh hỏa phóng ra, thiêu trụi cả một đám bọ cánh cứng.
Nàng nheo mắt quan sát, lại phun thêm mấy ngọn lửa nữa.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn sót lại độ bốn, năm chục con bọ.
Phượng Khê cảm thấy cuối cùng cũng sạch sẽ thoáng mát trở lại.
Nàng dùng dây leo linh lực cuốn hết đám bọ còn lại lại, chia thành hai hàng chỉnh tề trước mặt.
Chẳng bao lâu, có một con bọ biến thành màu đỏ, Phượng Khê thản nhiên đưa tay nhón lấy, bỏ vào bình.
Một lúc sau, lại một con đỏ nữa…
Chưa đầy nửa khắc sau, Phượng Khê vỗ tay, công việc hoàn tất!
Lệ Nam Thực cùng đám người: “……”
Ngươi nói nàng gian lận đi?
Rõ ràng là dùng tay bắt, chưa đụng vào con nào sai màu cả.
Ngươi nói nàng không gian lận đi?
Cảm giác sao lại đáng hận thế chứ?!
Không thèm quan tâm người ta nghĩ sao, Phượng Khê đường hoàng thông quan, còn nhận được một món linh khí phòng ngự phẩm cấp Huyền giai.
Nàng rất vừa lòng, lôi ra từ nhẫn trữ vật một cái giường gỗ mini, kê gối, đắp chăn, bắt đầu… ngủ trưa!
Trong khi đó, Hình Vu vẫn còn đang chạy nhảy bắt bọ như con ruồi mất đầu.
Đúng lúc này, đám người Thẩm Chỉ Lan cũng tiến vào cửa quan thứ ba.
Tình hình cũng không khác gì Hình Vu, đều tỉ mỉ bắt bọ.
Có vài người thân pháp nhanh nhẹn hơn nên tốc độ cũng nhỉnh hơn một chút.
Ví như Thẩm Chỉ Lan, áo bay phấp phới, động tác linh hoạt nhẹ nhàng, thân pháp xem như không tệ.
Quần chúng ăn dưa nhìn mà lòng rối như tơ vò.
Nếu không tận mắt chứng kiến màn “quét sạch côn trùng” của Phượng Khê, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy Thẩm Chỉ Lan đẹp tựa tiên nữ.
Nhưng lúc này nhìn nàng nhảy lên nhảy xuống, lại cảm thấy… giống y chang con khỉ.
Không riêng gì nàng, đám còn lại cũng như đàn khỉ túm tụm bắt bọ!
Đặc biệt là Thẩm Chỉ Lan – sau khi dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ – trên mặt còn hiện rõ vẻ đắc ý.
Nhìn thế nào cũng giống một đứa ngốc vui vì được khen!
Mọi người thậm chí hoài nghi:
"Không lẽ Càn Khôn Phiên cố tình tách Phượng Khê ra, để làm nổi bật sự... ngu xuẩn của đám còn lại?"
Cuối cùng, ba canh giờ kết thúc.
Ma tộc và Nhân tộc mỗi bên có một người bị loại.
Ma tộc bị loại là một đệ tử Độn Ma tộc, còn bên Nhân tộc là Lộ Tu Hàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-114.html.]
Hắn bị thương ở chân từ ải trước, dù đã uống đan dược nhưng ảnh hưởng vẫn còn.
Trên mặt hắn đầy vẻ u ám, Thẩm Chỉ Lan bước tới, dịu giọng an ủi vài câu, hắn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Chỉ Lan sư muội, ta không thể cùng muội đi tiếp rồi… Muội nhất định phải cẩn thận. Ta tin khí cơ Thiên Đạo nhất định thuộc về muội!”
Thẩm Chỉ Lan cười nhẹ:
“Nhị sư huynh, có lời chúc lành của huynh. Ta nhất định sẽ dốc toàn lực.
Huynh an tâm dưỡng thương, ra ngoài rồi chúng ta gặp lại!”
Vừa quay người, trong mắt Thẩm Chỉ Lan liền lướt qua một tia châm chọc lạnh lùng:
“Ngu xuẩn!
Ngươi bị loại, ta mới có thể đi xa hơn!”
Lần này, Càn Khôn Phiên không cho nghỉ ngơi, trực tiếp đưa tất cả vào trạm kiểm tra thứ tư.
Trước mặt mỗi người xuất hiện một con rối hình người, chế tác từ vật liệu đặc biệt.
Muốn thông quan, phải giật lấy ngọc bài cắm ở vai con rối.
Con rối vừa xuất hiện liền mở màn tấn công như vũ bão.
Trong lòng quần chúng ăn dưa nảy lên một suy nghĩ duy nhất:
“Lần này Phượng Khê hết đường ‘diễn’ rồi!
Con rối không có trí khôn, lừa gạt cũng vô dụng!”
Quả nhiên, Phượng Khê lần này không lắm chiêu, thành thật rút mộc kiếm quyết đấu.
Nhưng mà… kiếm pháp nàng thì… trệch choạc, có lúc còn như quên cả chiêu, chau mày cân nhắc từng đòn.
Không ít người lộ vẻ thất vọng.
Đứa nhỏ Phượng Khê này đầu óc linh hoạt thì có, nhưng kiếm pháp… chán thật!
Lúc này, trưởng lão Ảnh Ma tộc – Ứng Thiên Lí cười nham hiểm:
“Tiêu chưởng môn, ngài nên dạy lại kiếm pháp cho Phượng Khê đi, kiếm pháp của nàng loạn hết cả rồi!”
Tiêu Bách Đạo tuy cũng cảm thấy đồ đệ mình đánh như “quay cuồng”, nhưng làm cha thì phải bao che!
Ông cười nhạt:
“Ngươi chưa biết thôi, Tiểu Khê nhà ta thích vọc mấy thứ mới lạ, chắc là đang nghiên cứu kiếm pháp mới đấy.”
Ứng Thiên Lí: “……”
Ngươi nói câu này mà mặt không đỏ à?
Một đứa Luyện Khí kỳ nghiên cứu kiếm pháp mới?
Nói điêu cũng phải có giới hạn!
Hắn lười tranh cãi, dù gì nhìn bộ dạng này thì Phượng Khê sớm muộn gì cũng bị loại, đến lúc đó tha hồ giễu cợt Tiêu Bách Đạo.
Nửa canh giờ trôi qua.
Khu vực khác đã có người vượt ải thành công. Đứng đầu lần này là Tư Phệ, thứ hai là Thẩm Chỉ Lan.
Hai người liếc nhau một cái, Thẩm Chỉ Lan lạnh nhạt quay đầu.
Quần chúng ăn dưa không chú ý đến màn này, mà phát hiện ra một điều thú vị — người dẫn đầu vượt quan đều là đệ tử Trúc Cơ kỳ, trong khi đám Kim Đan kỳ lại rớt lại phía sau.
Điều này cho thấy Càn Khôn Phiên đang làm mờ khoảng cách tu vi, chuyên khảo nghiệm ngộ tính và tư chất.
Tiêu Bách Đạo cực kỳ đồng tình, vuốt râu mà rằng:
“Cho nên mới nói, Tiểu Khê mới là đệ tử ưu tú nhất!”
Mọi người: “……”
Ngươi vui là được…
Ngươi không thấy à, Phượng Khê bị con rối ép thành… con quay luôn rồi đó!
Phòng đầy con rối nhảy loạn!
Mà cũng thật khó cho nàng, chúng chạy nhanh đến thế mà!
Bỗng nhiên — Phượng Khê như thể biến thành người khác, tốc độ ra kiếm tăng gấp đôi, chiêu nào cũng đ.â.m trúng chỗ hiểm khiến người xem mắt tròn mắt dẹt.
Chỉ trong năm chiêu, nàng đã dồn con rối vào góc tường.
Dùng dây leo linh lực trói lại, sau đó lấy trói linh tác buộc chặt.
Nàng không thèm lấy ngọc bài, mà mở phần n.g.ự.c con rối, moi viên linh thạch trong khống linh bàn ra, cất vào nhẫn trữ vật.
Sau đó… còn thử nhét cả con rối vào nhẫn luôn.
Không thành công.
Ngay lúc đó, con rối mới liền xuất hiện.
Phượng Khê mất chưa tới mười chiêu đã chế phục, lại trói, lại moi, lại thu!
...
Nửa canh giờ trôi qua, trong phòng Phượng Khê đã bày ra một loạt con rối thử nghiệm.
Nàng phát hiện, mỗi một con rối đều có một miếng ngọc bài gắn trên vai, mà hoa văn trên đó chẳng cái nào giống cái nào.
Nếu khống linh bàn đã không còn linh thạch, vậy thì... có phải chỉ cần gom đám ngọc bài này về, cũng không tính là quá phận?
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, nàng đã vơ được một chồng ngọc bài to tổ bố.
Trong lòng thì... ôi chao, sung sướng muốn bay!
Cho dù không cần dùng đến trong Càn Khôn Phiên, thì chỗ ngọc bài này cũng có thể bán được một mớ tiền tươi!
Hôm nay lại là một ngày ráng sức vì sư phụ kiếm tiền nè!
Toả sáng lấp lánh!
Dễ thương vô địch!