Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:16:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

113. Cái gì làm được đều tự làm, chưa từng làm phiền ai

Lúc này, Phượng Khê và Hình Vu đang bị nhốt chung trong một cái lồng sắt.

Hình Vu bên kia thì đã bắt đầu thử phá trận, còn Phượng Khê thì đang lom lom nghiên cứu cái lồng.

“Ồ, cái lồng này không phải đồ thật nha? Trông như trận pháp ngưng tụ thành thôi!

Ta cứ tưởng là món đồ chơi, chắc cũng bán được hai đồng, ai ngờ nghĩ hơi nhiều rồi.”

Trận pháp thú bị nàng lơ đẹp: “……”

Nó gào lên một tiếng rồi lao tới!

Phượng Khê nghiêng người tránh nhẹ, còn nhíu mày vẻ tiếc nuối:

“Ngươi gấp c.h.ế.t vậy sao? Sống thêm chút nữa không tốt à?

Chẳng lẽ ngươi không muốn để lại chút gì ý nghĩa cho cuộc đời ngắn ngủi của mình à?”

Trận pháp thú: “……”

Nói cái gì lảm nhảm vậy trời, nghe không hiểu!

Ta chỉ muốn ăn ngươi!

Phượng Khê lại tránh được, còn cười cười dụ dỗ:

“Chúng ta hợp tác đi! Mở lồng ra xem bên ngoài có gì vui vẻ nha?”

Trận pháp thú: “……”

Khán giả hóng hớt: “……”

Phượng Khê tiếp tục luyên thuyên:

“Ngươi sống cũng lâu rồi, không muốn ngó xem cảnh vật bên ngoài cái lồng à? Hay là không dám hả?

Thôi được rồi, nhìn dáng vẻ nhát gan của ngươi kìa, coi như ta chưa nói gì!”

……

Trận pháp thú thở mạnh một hơi, giơ vuốt, tức không chịu nổi!

Đầu nó đ.â.m thẳng vào song sắt!

Lửa b.ắ.n tung tóe!

Phượng Khê cũng nhấp môi cười, bắt đầu vận linh lực công phá lồng sắt.

Hai đứa loay hoay nửa ngày, rốt cuộc cái lồng…

Không xước miếng nào.

Phượng Khê: “……”

Trận pháp thú: “……”

Thấy đập không lại, Phượng Khê đoán chắc ở đâu đó có… trận bàn!

Thế là nàng ra lệnh cho trận pháp thú kia cào đất!

Cào một hồi, thật sự cào ra một cái… trận bàn.

Phượng Khê: (???)

Nàng mới móc linh thạch ra khỏi rãnh trận bàn, cái lồng biến mất.

Tiếp theo—một cái lồng sắt mới xuất hiện, lần này nhốt luôn cả nàng, trận pháp thú cũ, và thêm một con… trận pháp thú mới!

Trận pháp thú số 2 nhìn trận pháp thú số 1 đầy ngơ ngác:

Ủa gì vậy?

Sao mày còn sống?

Mày không phải là mục tiêu nhiệm vụ của tao sao?

Tới cướp việc hả?!

Phượng Khê kiên nhẫn giao tiếp với số 2. Nhưng con này nóng tính hơn con trước, không thèm nghe, gào một tiếng liền lao tới!

Phượng Khê quay sang trận pháp thú số 1 chu môi: “Đến lúc chứng minh bản lĩnh rồi đó! Xông lên đi!”

Trận pháp thú số 1: “……”

Ờ thì, đã vậy thì chơi tới luôn!

Thế là hai con thú đánh nhau túi bụi.

Phượng Khê lôi cái ghế xếp nhỏ ra, ngồi nhai hạt dưa xem kịch.

Xem tới cao trào còn… vỗ tay cổ vũ.

Chờ hai con đánh đến mệt, nàng mới ra tay, một đòn đánh trận pháp thú số 2 nằm sấp tại chỗ!

“Phục chưa?”

Trận pháp thú số 2 ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, dưới sự chỉ huy của Phượng Khê, cả đám đào trận bàn lên, bỏ vào túi trữ vật.

Rồi cái lồng thứ ba xuất hiện...

Lúc đầu nàng còn mất công thu phục từng con, nhưng càng về sau, trận pháp thú đi theo nàng càng đông, mới xuất hiện con nào là xúm lại đè nằm úp mặt liền!

Vậy nên, về sau nàng chỉ cần đứng nhìn, lo… gom trận bàn là được!

Lúc đầu còn đếm, sau loạn quá cũng không nhớ mình đã thu được bao nhiêu trận bàn nữa.

Thấy bắt đầu chán, nàng vỗ tay nói:

“Chơi hết vui rồi, tụi bây tự xử đi!”

Trận pháp thú: “……”

Trận pháp thú số 2 lập tức phản phệ, khí thế bành trướng:

Trong này mấy chục con trận pháp thú, xúm lại đè con nhỏ kia chắc chắn không có cửa sống!

Nó gào một tiếng hiệu lệnh, triệu hồi toàn bộ đồng bọn xông lên!

Phượng Khê nhếch môi: “Thế này mới vui nè!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-113.html.]

Nàng rút mộc kiếm ra, xông thẳng đến con thú cuối cùng.

Một kiếm—hạ gục.

Lồng sắt cùng bầy trận pháp thú biến mất tăm.

Mọi người tưởng nàng chỉ đang hóng chuyện chơi?

Không!

Nàng đang quan sát điểm yếu từng con, vừa nhìn vừa phân tích, đợi đến khi ra tay là kết thúc ngay!

Chỉ là nàng lười mất thời gian, nên mới để mấy con kia đánh nhau, còn mình thì đợi con cuối cùng ra, c.h.é.m một phát kết thúc ải thứ hai.

Ngoài Càn Khôn Phiên, khán giả ăn dưa đều trợn mắt há hốc mồm:

Cái gì?!

Người khác vào để đợi phần thưởng.

Phượng Khê thì… tự đi tìm phần thưởng cho mình!

Tiêu Bách Đạo rốt cuộc cũng mở miệng:

“Tiểu Khê từ nhỏ đã biết điều, cái gì làm được đều tự làm, chưa từng làm phiền ai.”

Mọi người: “……”

Lệ Nam Thực nhíu mày:

Nhân tộc… hình như không còn như trước nữa rồi.

Tộc trưởng Độn Ma tộc – Tư Kế Xuyên thấy khí thế Nhân tộc tăng vọt, lạnh giọng mỉa mai:

“Phượng Khê cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là khua môi múa mép lừa được trận pháp thú thôi.

Trạm kế tiếp không có trận pháp thú nữa, ta xem nàng bị loại đầu tiên!”

Nhiều người cũng nghĩ vậy.

Hai ải trước tuy kinh diễm thật, nhưng chẳng phải nhờ đầu óc và mồm miệng thôi sao?

Nhưng không phải ai cũng nghĩ thế.

Chưởng môn Ngự Thú Môn – Hồ Vạn Khuê lại cực kỳ xem trọng Phượng Khê.

Bởi vì mọi người chỉ chú ý đến khả năng ăn nói của nàng mà bỏ qua cái cuối cùng—nhát kiếm kia.

Giữa đám trận pháp thú đông nghẹt, phi kiếm của nàng nhẹ nhàng tránh hết, một đòn hạ gục mục tiêu.

Chứng tỏ điều gì?

Phi kiếm khống chế cực kỳ tinh chuẩn.

Khả năng quan sát và phán đoán cực kỳ nhạy bén.

Nếu không phải vì nàng đã nắm bắt điểm yếu từ trước, làm sao một kiếm liền giải quyết?

Không chỉ ông, chưởng môn Vạn Kiếm Tông – Lộ Chấn Khoan cũng thấy thế.

Ông cảm khái:

“Đứa nhỏ Phượng Khê này, thông minh có, ngộ tính cũng có, sau này nếu chữa khỏi đan điền, tất sẽ kinh diễm tứ phương!

Tiêu Bách Đạo thu được bảo đồ đệ rồi!”

Sớm biết vậy, hồi ở đại hội thu đồ đệ tại Bách Lý Mộ Trần, ông đã giành nhận nàng trước rồi.

Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận…

Nhưng giờ, ông càng tò mò:

Càn Khôn Phiên sẽ thưởng gì cho Phượng Khê?

Hay lại giống trạm trước, thưởng cho nàng thật nhiều?

Phượng Khê cũng đang rất mong chờ, còn chủ động dựng luôn lớp hộ thuẫn, sợ bị phần thưởng… rơi trúng đau!

Kết quả—chờ hoài chờ mãi, chỉ thấy Hình Vu bắt được một gốc linh thảo cấp Địa.

Còn nàng? Không có gì.

Người khác chắc sẽ nén giận cho qua, dù sao cũng là địa bàn của người ta, dù là rồng cũng phải nằm im.

Nhưng Phượng Khê không phải dạng dễ chịu uất ức.

Nàng cười lạnh:

“Chơi không nổi thì đừng bày luật!

Luật lệ còn thay đổi tùy tiện vậy, gọi gì mà Càn Khôn Phiên?!

Gọi là phiên keo kiệt cho rồi!”

Vừa dứt lời, phần thưởng rơi lả tả như mưa!

Có hộp ngọc, có bình sứ, có hộp gấm, có cả túi trữ vật.

Phượng Khê tiện tay mở một cái, thấy bên trong là linh thảo cấp Thiên, biết mình không bị lừa, liền quay sang Hình Vu bĩu môi:

“Tùy chọn hai món đi!”

Hình Vu cảm thấy đời này mình là người hạnh phúc nhất!

Sợ tiểu sư muội thấy mình ham đồ, hắn nhắm mắt sờ đại hai món.

Phượng Khê thấy vậy, lại tiện tay đưa thêm hai món nữa.

Hình Vu cảm động rưng rưng:

“Tiểu sư muội, muội tốt với ta quá rồi!

Từ nay về sau, chuyện của muội dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng quyết không từ chối!”

Phượng Khê cười híp mắt:

“Chúng ta là sư huynh muội ruột mà, nói gì khách sáo vậy?”

Ngoài Càn Khôn Phiên, Hồ Vạn Khuê và Tiêu Bách Đạo: “……”

Hai người các ngươi là huynh muội ruột từ bao giờ vậy?

Chúng ta thân là sư phụ sao lại không biết?!

Loading...