Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:16:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

111. Đây mới là cách vượt ải chuẩn chỉnh

Phượng Khê lúc này cũng lâm vào cảnh khó xử.

Chỉ có bút mà không có lá bùa với phù mặc thì vẽ cái quỷ gì đây?

Nàng lượn một vòng trong bảo khố, tìm tới tìm lui, cũng chẳng thấy tăm hơi tấm bùa hay phù mặc nào.

Đành phải quay lại lục tung nhẫn trữ vật của mình, lật ra được vài tấm phù triện sót lại.

Có phù lửa, có phù băng, còn có phù hộ thuẫn, đủ kiểu.

Đây đều là lúc trước nàng với Quân Văn khóc lóc ỉ ôi trong Cực Địa Băng Nguyên, được đám Hình Vu cho.

Phượng Khê nhìn thấy mặt sau của mấy tấm phù đều để trống, quyết định tái sử dụng.

Dù sao tiết kiệm là một loại mỹ đức!

Tiểu Hắc Cầu: "..."

Phù triện còn xài lại được hả?

Chưa từng nghe ai nói tới luôn!

Ngươi kích phát phù triện bằng linh lực thì nó tính theo mặt chính hay mặt sau? Hay là cả hai mặt cùng tính?

Phượng Khê thì chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của nó, bắt đầu lấy m.á.u của Thôn Hỏa Hưu.

Cái gọi là phù mặc, thật ra là lấy m.á.u yêu thú hòa với vài loại nguyên liệu mà thành, thế nên nàng cảm thấy trực tiếp dùng m.á.u Thôn Hỏa Hưu cũng đâu có gì sai.

Con Thôn Hỏa Hưu kia ngủ còn say hơn chết, rút m.á.u mà cũng chỉ "hừ hừ" hai tiếng rồi lại ngủ tiếp.

Chuẩn bị đâu ra đấy, Phượng Khê cầm cây bút “Núi Sông Càn Khôn” múa vài vòng làm nóng tay, sau đó chấm m.á.u bắt đầu vẽ bùa trên mặt sau phù triện.

Vẽ bùa là phải một mạch bút chạy như rồng, không được ngắt giữa chừng, cho nên tiểu Hắc Cầu với Tiểu Chim Béo đều nín thở không dám nhúc nhích.

Chúng nó sợ chủ nhân nhà mình thất bại rồi lại lôi chúng nó ra đổ vạ.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Phượng Khê vừa vẽ được một nửa thì tấm phù triện liền… bốc cháy!

Nàng chẳng nản chút nào, tiếp tục vẽ.

Vẽ liên tiếp mười tấm, tấm nào cũng bùng cháy.

Tiểu Hắc Cầu nhịn không được nữa, lên tiếng: “Chủ nhân, ngươi xài giấy này với mực này cũng không được đâu, đừng uổng công nữa!”

Phượng Khê thì không nghĩ vậy.

Phù triện có thể bốc cháy nghĩa là vẫn còn nhận linh lực, chứng tỏ vẫn dùng làm dẫn linh được, vấn đề là do bản thân nàng thôi.

Hoặc là do linh lực không ổn định, hoặc là do lượng linh lực không đúng.

Thế nên, mặc kệ Tiểu Hắc Cầu có khuyên can thế nào, nàng vẫn tiếp tục cặm cụi vẽ.

Đến khi trong nhẫn chỉ còn ba tấm phù triện cuối cùng, Phượng Khê cũng bắt đầu hơi hơi chán nản.

Không phải vì vẽ không được, mà vì mệt.

Mười mấy tấm phù triện bị nàng vẽ nát, toàn bộ đều là… tiền nha!

Nàng lại rút ra một tấm hộ thuẫn phù, hít sâu một hơi, ngưng thần tĩnh khí rồi bắt đầu vẽ.

Bút đi một mạch như nước chảy mây trôi.

Đến khi điểm bút, hoa văn trên phù triện ánh lên quang mang lấp lóe.

Thành rồi!

Tiểu Hắc Cầu giật mình đến mức nổ tung thành một đoàn sương mù!

Tiểu Chim Béo cũng lấy đôi cánh che mỏ, đôi mắt đậu xanh mở to sắp tròn xoe thành viên ngọc!

Sao mà… cũng vẽ thành được luôn?!

Tiểu Hắc Cầu cảm thấy lý do Phượng Khê vẽ thành công rất có thể là do cây bút “Núi Sông Càn Khôn” kia.

Chính bút tốt đã bù lại cho giấy phù với phù mặc chất lượng thấp.

Tất nhiên, bản thân Phượng Khê cũng giỏi quá sức giỏi!

Nhưng mà, lá bùa nàng vừa vẽ kia… liệu dùng được không?

Phượng Khê cũng chưa chắc, nàng liền thu Tiểu Chim Béo vào túi linh thú, để Tiểu Hắc Cầu chui vào lệnh bài Huyết Ma Tộc, sau đó dùng linh lực kích phát phù triện.

Nàng còn cố ý vẽ cho giống hoa văn của phù truyền tống ngàn dặm.

Kết quả sau khi kích phát, trước mặt nàng lại hiện ra một tầng hộ thuẫn.

Nàng lập tức lạnh mặt!

Lăn lộn cả nửa ngày, hóa ra là phí công vô ích?!

Tiểu Hắc Cầu nghĩ bụng: Thấy chưa? Ta nói rồi mà!

Cái này căn bản không dùng được!

Không nghe lời cầu, hối hận muộn màng!

Nó còn đang định an ủi nàng vài câu, thì đột nhiên mất kết nối thần thức với Phượng Khê.

Đến khi kết nối lại, nó đã thấy vị chủ nhân đáng kính của mình nằm gọn trên một mảnh vải đen lơ lửng, dáng vẻ chẳng khác gì con rùa phơi nắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-111.html.]

Cho dù là vừa bị truyền tống đến, Phượng Khê vẫn giữ được thanh tỉnh. Nàng đảo mắt nhìn quanh, bắt đầu phân tích tình hình.

Dưới mảnh vải đen này có ánh sáng lập lòe, tựa như hiển thị hình ảnh gì đó. Thế nên khối vải này rất có thể là linh khí hoặc ma khí.

Dưới kia có vài Ma tộc —— nói cách khác, sứ đoàn Ma tộc đến rồi!

Phượng Khê cảm thấy bọn Ma tộc kia… cực kỳ thuận mắt!

Ừm, tự dâng đến cửa gánh họa thay người ta, không thuận mắt mới lạ!

Nàng vừa nghĩ vừa phất tay chào mọi người:

“Khéo thật ý! Mọi người đều ở đây à~! Vài ngày không gặp, thật là nhớ nha~!”

Hình Vu là người đầu tiên phản ứng, nhảy dựng lên chạy lại gần:

“Tiểu sư muội! Muội đừng nhảy xuống! Kẻo ngã bị thương! Ta ngự kiếm đón muội!”

Mọi người: …Càn Khôn Phiên cách mặt đất có một trượng, mà cũng bị thương? Còn phải ngự kiếm đến đón?

Mặc kệ có cần không, Hình Vu nói là làm, lập tức ngự kiếm bay đến đón nàng.

Phượng Khê cũng đã nghĩ ra lý do giải thích, nói mình bị cuốn vào khe không gian, sau đó bị miếng vải đen này hút ra.

Không chê vào đâu được!

Chuyện chân tướng thì để giải quyết xong vụ Ma tộc rồi hẵng nói.

Nhưng nàng còn chưa kịp đặt chân lên phi kiếm của Hình Vu, thì Càn Khôn Phiên lại hút nàng ngược trở vào.

Nói gì thì nói, Hình Vu phản ứng đúng là nhanh thật, lập tức vồ tới túm lấy cổ chân nàng.

Và rồi… hắn cũng bị kéo vào theo.

Hai người vừa ngã cái “bụp” xuống, đã thấy trước mặt là cây cầu xiềng xích mà đám Thẩm Chỉ Lan gặp lúc trước.

Hình Vu nhìn Phượng Khê cảm động nói:

“Tiểu sư muội, ta biết mà! Dù ta không có danh ngạch, muội kiểu gì cũng có cách kéo ta vào!”

Phượng Khê: “…”

Cảm ơn ngươi đã mù quáng tin tưởng ta!

Nhưng mà —— chính ta còn không muốn vô đây cơ mà?!

Phượng Khê vừa liếc mắt nhìn hắn một cái, Hình Vu lập tức hiểu ý, liền dùng lời lẽ súc tích kể lại tình hình hiện tại.

Phượng Khê nghe xong, trong lòng nắm rõ bảy tám phần.

Hình Vu nói: “Tiểu sư muội, Giang Tịch sư huynh với Quân Văn khi đi qua cầu này, miệng toàn lải nhải tên muội, kết quả lại qua trơn tru!

Lát nữa ta cũng lải nhải tên muội nha, muội nhớ phù hộ ta đó!”

Phượng Khê: “…”

Ngươi là cái đồ ngốc à!

Hai người kia là bị ta hành tới sợ, mới lải nhải tên ta!

Ngươi chưa từng bị ta hành, lải nhải cái nỗi gì? Có ích rắm gì đâu?!

Nàng che miệng thì thầm vào tai Hình Vu một câu.

Hình Vu chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân bước qua cầu xiềng xích luôn, thậm chí còn nhanh hơn cả Quân Văn lúc trước!

Lúc này, Càn Khôn Phiên chia làm hai vùng hiển thị hình ảnh, một trong số đó đang truyền phát hình ảnh và âm thanh của bọn họ.

Nhưng Phượng Khê che miệng nói cực nhỏ, nên không ai nghe thấy nàng nói gì.

Thấy Quân Văn cũng đã đi qua, nàng mới chậm rì rì leo lên cầu xiềng xích, ngồi xổm nói chuyện với đám thủy sinh yêu thú dưới nước.

“Các ngươi không phải yêu thú thật đấy chứ? Chắc là thú của trận pháp đúng không?

Mà nhìn cũng giống y như thật đấy chứ đừng đùa!”

“Thế các ngươi có não không? Có biết tự tư duy không?

Nếu có não thì chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện... ăn thịt nhau là vị gì à?”

“Ăn cái gì mà chẳng là ăn?

Sao cứ phải nhớ nhung miếng thịt xa tận chân trời, mà bỏ qua miếng thịt ngay bên mép?

Đúng là đám ngu ngốc!”

Đám thủy sinh yêu thú dưới cầu như bị dán Định Thân Phù, đứng xịt keo một lúc, rồi bắt đầu... quay sang g.i.ế.c lẫn nhau!

Phượng Khê vừa xem vừa hăng hái cổ vũ, đợi đến khi dưới cầu toàn m.á.u me và thịt vụn, nàng mới bắt đầu nhắm chuẩn, thi triển Thủy Tiễn Quyết.

Một mũi tên – một con!

Không bao lâu sau, mấy con còn lại cũng bị nàng hạ gục sạch!

Rồi nàng chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi qua cầu xiềng xích, quay đầu nói với Hình Vu đang trợn mắt há hốc mồm:

“Thấy chưa? Đây mới là cách vượt ải chuẩn chỉnh.”

Hình Vu: …Ta không có văn hóa, xin ngươi đừng gạt ta!

Loading...