Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:16:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

110. Thật hoài niệm những ngày tháng còn là a phiêu

Lúc này đây, cảnh tượng trong Càn Khôn Phiên đã phát sinh biến hóa — hai mươi tư người bị nhốt vào hai mươi tư cái lồng sắt riêng biệt.

Mỗi cái lồng lại nhốt chung với một con yêu thú hoặc ma thú, hình dạng kỳ quái không thể tả, xưa nay chưa từng thấy qua, ngay cả trong điển tịch cũng không có ghi chép gì về lũ này.

Lệ Nam Thực mở lời:

“Chắc là trận pháp thú, dùng đặc điểm của yêu thú với ma thú mà ghép lại thôi. Dùng để khảo nghiệm năng lực quan sát và ứng biến của đệ tử đó mà.”

Bách Lý Mộ Trần cùng đám người cũng nghĩ vậy, ánh mắt tất thảy đều tập trung theo dõi các đệ tử mình quan tâm.

Tuy đối thủ là mấy con thú quái dị chưa từng gặp qua, nhưng biểu hiện của đám đệ tử tinh anh vẫn đáng để vỗ tay khen thưởng.

Ai nấy đều tỏ ra trấn định, lấy phòng ngự làm đầu, thăm dò thử chiêu.

Có vẻ định thử cho ra nhược điểm rồi mới phản công lại sau.

Chỉ là... thực lực song phương ngang ngửa, tạm thời khó mà phân định thắng bại.

Hình Vu ngáp dài một cái, cảm thấy hơi bị chán rồi.

— Ai ya! Nhớ tiểu sư muội quá đi mất, đã sáu mươi sáu canh giờ rồi nha!

Mà lúc này, Phượng Khê — người được hắn lải nhải mong nhớ mãi — rốt cuộc đã kết thúc bế quan.

Ban đầu nàng chỉ định tu luyện một đêm, ai ngờ lại nhập định quên trời quên đất, kết quả tu luyện thẳng đến giờ luôn.

Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tu vi của mình mạnh lên không ít!

Chỉ là do ngũ linh căn vẫn chưa tụ đủ, nàng cũng không biết chính xác hiện tại mình thuộc cảnh giới nào nữa.

Nhưng rõ ràng thấy, bốn cây linh căn trong đan điền đều cường tráng hơn trước. Đặc biệt là kim linh căn, gần như đã đuổi kịp ba cây còn lại.

Nhận thấy Phượng Khê đang chăm chú nhìn mình, bốn cây linh căn liền tay nắm tay, hí hửng nhảy vòng vòng trong đan điền.

Cuối cùng... cả bọn còn xoay người lại... giơ tay ra thả tim với nàng.

Phượng Khê: “……”

— Một đám cẩu vật!

Vừa mới rút thần thức ra khỏi đan điền, nàng liền trông thấy Tiểu Chim Béo và Tiểu Hắc Cầu đã béo lên mấy vòng.

Ngày trước là cỡ size M, giờ đây là thẳng tiến size XXXL.

Chỉ có Thôn Hỏa Hưu là trông vẫn bình thường, nhưng mà... cái bụng thì rõ là căng như trống, chắc chắn mới vừa ăn no nê rồi.

“Chủ nhân! Linh thạch thật chẳng ngon lành gì cả, còn thua xa dung nham nữa kìa!”

Phượng Khê: “……”

Tiếp theo đó, nàng khiếp vía phát hiện — trong kho linh thạch xuất hiện một lỗ thủng cực đại!

Suýt nữa thì nàng ngất ngay tại chỗ!

“Ngươi... cái hố này là do ngươi ăn đấy à?!”

Thôn Hỏa Hưu gật đầu, mặt mũi vô tội:

“Ừm, ta đói quá! Chủ nhân ngươi bế quan mãi không ra, ta không dám làm phiền, nên đành... đối phó ăn tạm ít linh thạch. Ta như vậy... có phải là rất hiểu chuyện không?”

Phượng Khê:

— Hiểu cái rắm ấy!

Nàng thật muốn đập đầu mình c.h.ế.t quách đi cho rồi — nhận linh thú gì không nhận, lại đi nhặt ngay cái thứ chuyên đi gây họa thế này!

Ban đầu nàng định giấu mấy viên linh thạch phế phẩm vào đáy kho để qua mắt thiên hạ, nhìn bề ngoài sẽ không ai phát hiện được. Vậy mà giờ đây…

Tốt thật đấy! Cái con Thôn Hỏa Hưu thông minh xuất chúng này trực tiếp gặm ra một cái hố to đùng! Ai nhìn chả biết linh thạch bị thiếu?!

Tiểu Hắc Cầu cho nàng một “chiêu”:

Hay là lấy mấy hòn đá... trộn vào kho linh thạch?

Phượng Khê từ chối ngay!

Nàng từng trộn đá vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm rồi, vừa nhìn đã biết là “phong cách Phượng Khê”! Không được!

Sau khi suy nghĩ một lát, nàng chợt mỉm cười một cách đầy âm hiểm.

Tiểu Hắc Cầu vừa nhìn cái mặt cười kia liền biết:

A, chủ nhân lại sắp giở trò rồi!

“Sứ đoàn ma tộc chắc cũng sắp tới rồi ha? Hay là... đổ cái nồi này lên đầu bọn họ?”

“Này hỗn cầu, lát nữa khi bọn ta rời đi, ngươi rắc chút ma khí cực nhạt lên trên kho linh thạch. Nhớ là phải mỏng như tơ, phải tinh mắt lắm mới phát hiện được.”

“Dù sao bọn Ma tộc tới cũng chẳng có gì tốt lành, thêm một tội danh cũng chẳng sao cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-110.html.]

Thôn Hỏa Hưu cảm thấy mình đã gây họa lớn, nên giờ rất muốn chuộc lỗi. Trên mặt đầy vẻ sùng bái:

“Chủ nhân, ngươi thật sự quá thông minh! Chỉ có ngươi mới nghĩ ra được mấy trò vô nhân tính như thế này!”

Phượng Khê:

“...... Ngươi lần sau mà còn ăn linh thạch, ta sẽ mua óc heo cho ngươi ăn, bổ não đi!”

Lúc này, Tiểu Hắc Cầu lại nói:

“Chủ nhân, ngươi có phải quên mất chuyện quan trọng không? Ngươi ra khỏi bảo khố bằng cách nào?”

“Nếu không có ai mở cửa cho ngươi, thì dù có gài bẫy Ma tộc, người ta cũng sẽ nghi ngờ tại sao ngươi lại ở ngoài!”

Phượng Khê: “……”

Đúng rồi!!!

Ta bây giờ không phải a phiêu nữa, làm sao lẻn ra ngoài?

Thật hoài niệm những ngày tháng còn là a phiêu!

Khi ấy, muốn nghe lén là nghe!

Muốn đi đâu là đi đó!

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng:

Đã làm a phiêu thì cứ làm a phiêu cho trót! Đã làm người thì đàng hoàng cho tử tế!

Không biết cái bộ xương già kia làm cách nào khiến nàng trở lại làm người nữa, nếu mà biết, nàng nhất định sẽ nhảy ùm vào nhẫn trữ vật, tự mình hủy hình, biến lại thành a phiêu, ngon lành biết bao!

Tính sai rồi! Lần này lặn xuống Hắc động, chẳng mang được gì ra ngoài cả!

Ủa khoan? Hình như cũng có mang theo một cái... sừng yêu thú?

Phượng Khê lập tức lấy cái sừng ra, ngắm nghía cẩn thận.

Thấy Thôn Hỏa Hưu nằm bên cạnh, nàng liền tiện tay... gắn lên đầu nó.

Không thể không nói — nhìn cũng ra dáng phết!

Có sừng vào, Thôn Hỏa Hưu trông bỗng uy phong lẫm liệt!

Sau đó, nó... gục xuống xỉu luôn.

Phượng Khê hoảng hốt, kiểm tra tới lui, mới phát hiện — nó chỉ là... ngủ thôi!

Ăn no là lăn ra ngủ, đúng chuẩn vô tâm vô phế!

Lúc này nàng mới nhận ra: sừng kia không hề rơi khỏi đầu Thôn Hỏa Hưu.

Nàng thử túm ra — không túm nổi.

Ngược lại làm Thôn Hỏa Hưu đau, rên “hừ hừ” hai tiếng.

Phượng Khê không thể tin nổi:

Cái sừng này... dính chặt lên đầu nó rồi!

Không biết còn tưởng mới... mọc ra á!

Thôi thôi, chờ nó tỉnh lại rồi hỏi xem có muốn giữ không, muốn thì giữ, không thì ta cắt quách cho rồi!

Phượng Khê thu Thôn Hỏa Hưu vào túi linh thú, bắt đầu dạo quanh trong bảo khố xem có cách nào rời đi không.

Một vòng đi qua, mắt nàng suýt bị sáng chói mù — kho báu thì nhiều, chứ cách thoát thân thì không có.

Tiểu Chim Béo gác cánh lên cằm, trầm tư:

“Chủ nhân à, giá như giờ có một món kiểu như truyền tống linh bảo của Thẩm Cực Phẩm thì tốt rồi!”

Phượng Khê giật mình!

Tiểu Chim Béo nói đúng — nàng nhớ tới trước đây, khi ở địa cung bí cảnh Quy Bối Sơn, Phong Khiếu Thiên từng lấy ra truyền tống phù ngàn dặm làm đề khảo nghiệm.

Lúc đó nàng có nhìn kỹ vài lần, hoa văn cũng nhớ kha khá!

Dù chưa từng học chế phù bài bản, nhưng truyền công đường của Huyền Thiên Tông từng dạy qua mấy thứ cơ bản, quy trình chế phù nàng cũng hiểu sơ sơ.

Hay là... vẽ thử một tấm?

Biết đâu lại thành thật!

Tiểu Hắc Cầu: “……”

Cái chủ nhân vô lương này, không biết tự tin từ đâu mà lòi ra?!

Ngươi là một con gà mờ chưa từng vẽ qua phù triện, ngọn lửa phù còn chưa vẽ nổi — còn mơ tới phù truyền tống ngàn dặm?!

Huống hồ — ngươi định vẽ bằng cái gì?

Loading...