Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:19:09
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11. Được bao xa thì lăn xa bấy nhiêu cho ta
Quân Văn quả thực tức đến mức muốn c.h.ế.t luôn rồi!
Cái tiểu phế vật này, không nói lời nào là cáo trạng nhưng mỗi dấu chấm câu đều là cáo trạng!
Quá thâm độc!
Tiêu Bách Đạo mặt lạnh nói:
“Quân Văn, ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngươi là sư huynh, phải yêu thương sư muội này, nàng còn nhỏ tuổi, thân thể yếu ớt, ngươi phải thương yêu nàng hơn chứ! Ngươi lại yêu thương nàng kiểu này?!
Cút ngay về Vạn Kiếm Động, không có lệnh của ta thì đừng hòng ra ngoài!”
Quân Văn không dám cãi lại sư phụ, chỉ biết trừng mắt nhìn Phượng Khê rồi chuẩn bị lãnh phạt. Nhưng không ngờ, Phượng Khê lại cười khúc khích:
“Sư phụ, Ngũ sư huynh chỉ đang đùa với con thôi mà, sao ngài lại tức giận?
Nếu ngài muốn phạt thì phạt cả con luôn đi!”
Tiêu Bách Đạo vẻ mặt thương tiếc: “Hắn có đùa hay không, ta không rõ, nhưng nha đầu này quá mức ngoan, hiền lành rồi!
Được rồi, vì con cầu tình, lần này ta không phạt hắn. Nhưng nếu còn lần sau, để xem ta sẽ thu thập hắn thế nào!”
Quân Văn: “……”
Sư phụ à, ngài đi kiểm tra lại đôi mắt đi!
Cái này mà gọi là ngoan hiền sao? Cái tên tiểu phế vật này đâu có thể ngoan hiền gì được chứ?!
Sau khi ra khỏi sân của Tiêu Bách Đạo, Quân Văn cười lạnh nói:
“Đừng tưởng rằng ngươi vừa rồi giả vờ mèo khóc chuột ta sẽ thương hại ngươi, sau này nhớ xa ta ra một chút, đừng để ta phải nhìn thấy ngươi!”
Phượng Khê liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi: “Ngươi nghĩ ta muốn nhìn ngươi sao? Ta vừa rồi chỉ sợ sư phụ buồn mà thôi.
Ngươi cái dạng vụng về như lợn, còn dám làm sư huynh của ta à? Cách xa ta một chút, có bao xa thì lăn xa bấy nhiêu!”
Quân Văn giận đến mức mặt mày xanh lè!
“Ngươi là một phế vật mà dám nói ta vụng về như lợn? Mặt dày thật đấy!”
Phượng Khê chớp chớp đôi mắt, mỉm cười:
“Ngươi không thừa nhận à? Dám cùng ta đánh cược không?”
“Ta có gì không dám? Đánh cược thế nào? Đánh cược cái gì?”
Phượng Khê chỉ tay về phía chuồng thú: “Ta có thể khiến trấn phái thần thú quỳ xuống, ngươi có làm được không?”
Quân Văn: “……”
Cái tiểu phế vật này điên rồi à?
Trấn phái thần thú chính là Huyền Thiên Tông tổ tông đó, sao có thể cho nó quỳ xuống?
Hắn cười lạnh: “Ta thừa nhận ta làm không được, nhưng nếu ngươi làm được, ta sẽ để ngươi xử lý.
Nhưng nếu ngươi làm không được, ngươi phải ngoan ngoãn yên phận, cách xa ta một chút.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, một lời đã định!”
Hai người lập tức đến chuồng thú, Kim Mao Toan Nghê thấy Phượng Khê thì lập tức ngao ngao kêu lên, còn gầm lên vang dội khiến huyền thiết liên rầm rầm vang lên.
Phượng Khê nhìn Quân Văn, cười: “Nhìn thấy không? Tiểu Kim thấy ta vui mừng như vậy đấy!”
Quân Văn:…… Tiểu Kim? Cái con Kim Mao Toan Nghê này mà gọi là tiểu? Lúc này nó đang thu nhỏ thân thể nhưng còn to hơn một con trâu ba đầu nữa, ngươi gọi nó là vật nhỏ à?
Vả lại, Kim Mao Toan Nghê đang đỏ cả mắt, ngươi chắc là nó đang vui mừng chứ?
Hắn lúc này thực sự muốn nghi ngờ nhân sinh, sư phụ giao tiểu phế vật này cho hắn không chỉ là một đứa yếu đuối mà chắc chắn đầu óc cũng có vấn đề luôn.
Phượng Khê không trả lời hắn mà quay sang Kim Mao Toan Nghê:
“Nhìn ngươi kìa, vô tâm vô phế như vậy sắp bị què rồi mà vẫn còn tâm trí ở đây kêu la?”
Kim Mao Toan Nghê lập tức im bặt, sao? Sắp què à? Sao nó không biết mình què thế nào?
Phượng Khê bĩu môi:
“Chắc ngươi không biết đâu, mọi người đều sợ ngươi tâm hồn mong manh dễ vỡ, không ai dám nói thẳng với ngươi chuyện này.
Còn ta, là người dám nói lời thật thà!
Chân ngươi có vấn đề lớn, không lâu nữa sẽ què đấy!
Không tin thì thử làm động tác uốn gối đi, giơ chân lên xem, khẳng định sẽ đau lắm!”
Kim Mao Toan Nghê nhìn nàng nói nghiêm túc, hơi nghi ngờ, nhưng cũng thử thử xem. Nó uốn gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-11.html.]
Không đau gì cả!
Chẳng lẽ nó không uốn đủ mạnh?
Nhưng rồi, một tiếng “bùm”, nó quỳ luôn xuống đất.
Vẫn không đau!
Nha đầu thúi này chắc chắn là nói linh tinh!
Sau đó, Phượng Khê lại nói:
“Ôi, ngươi đấy, mới gặp mặt đã hành lễ với ta như vậy,thật là biết lễ phép?”
Kim Mao Toan Nghê: “……”
A a a a a!
Nha đầu thúi, ta phải xé ngươi ra làm trăm mảnh trả mối nhục này!
Phượng Khê không thèm quan tâm đến nó nữa, dù sao cũng đã đắc tội nó vì chuyện quả Tử Kiều Linh Lung rồi, thêm một lần này cũng có làm sao!
Nàng quay lại nhìn Quân Văn, sắc mặt còn đang ngạc nhiên, cười khinh bỉ:
“Ngươi thua rồi! Như vậy đi, ta vốn là người có lòng tốt, lại là sư huynh muội thân thiết, ta sẽ không làm quá mức đâu.
Ngươi sẽ phải khỏa thân chạy 100 vòng quanh sân khi cánh cửa Thiên Lí bí cảnh mở ra, nhớ đấy!”
Quân Văn: “……”
Ngươi g.i.ế.c ta còn hơn!
Hắn cắn răng nói: “Phượng Khê, đừng quá đáng!”
Phượng Khê cười lạnh: “Quá đáng? Ngươi thấy ta quá đáng à? Ngươi có còn nhớ lần đầu gặp mặt ngươi đã mắng ta là tiểu phế vật, mắng ta là xấu xí vô dụng không?
Chỉ vì ngươi một cái đầu quải điểm lục sao?!”
Quân Văn: “……”
Mẹ nó, ngươi mới là đầu quải điểm lục!
Rồi hắn lại nghĩ tới cái sợi dây cột tóc xanh mướt của mình…
Phượng Khê tiếp tục nói: “Kể từ khi vào Huyền Thiên Tông, ai ai cũng đối tốt với ta, họ đều biết đan điền của ta bị thương, không thể tu luyện.
Nhưng họ có lòng bao dung, không như ngươi, vừa gặp đã mắng một tiểu cô nương yếu ớt như vậy!
Ngươi thật sự ngu xuẩn, có tư cách gì mà phê phán ta?
Phượng Khê này, hôm nay nói với ngươi một câu, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ bắt ngươi thừa nhận ngươi mới là phế vật!”
Phượng Khê nói xong, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Chỉ là đôi vai nhỏ bé của nàng hơi run rẩy, thỉnh thoảng còn đưa tay lau mặt.
Quân Văn nhìn bóng lưng tiều tụy của nàng, trong lòng có chút hụt hẫng. Tiểu phế vật này chắc chắn đang khóc, hắn có phải thật sự đã quá đáng rồi không?
Nhưng không ngờ, Phượng Khê lại cười đến cong cong mi mắt, căn bản không để tâm gì trong lòng.
Tất cả chỉ là một màn diễn cho hắn xem mà thôi!
Cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều là nghệ thuật diễn xuất!
Đối với những kẻ ngạo kiều 250 (ngốc nghếch) như Quân Văn, cần phải vừa đánh vừa xoa.
Phượng Khê trở lại sân, bắt đầu đả tọa tu luyện.
Mặc dù Quân Văn nói lời không mấy dễ nghe gì, nhưng hiện tại nàng thực sự quá yếu đuối.
Chỉ có những cường giả mới có quyền lên tiếng.
Nàng tuyệt đối không thể lãng phí thêm thời gian.
Trong vài ngày tiếp theo, Phượng Khê ngoài việc buổi sáng đi thỉnh an Tiêu Bách Đạo và đưa cơm sáng cho ông, nàng rất ít khi ra sân, hầu hết thời gian đều dùng để tu luyện.
Tiêu Bách Đạo nghĩ rằng nàng vẫn đang trong phòng tĩnh dưỡng, vì vậy cũng không để tâm lắm.
Hôm nay, khi Phượng Khê lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ngất xỉu, nàng kinh hỉ phát hiện trong đan điền của mình có một gốc cây linh căn nhỏ màu đỏ.
Chẳng lẽ là Hỏa linh căn?
Phượng Khê cảm thấy mình thật sự là một thiên tài, chỉ trong mấy ngày tu luyện đã có thể "trồng" ra một gốc linh căn mới, với tốc độ này, không chừng chỉ sau một tháng nàng có thể bổ sung đủ năm linh căn!
Khi năm mạch được bổ sung đầy đủ, đan điền của nàng sẽ phục hồi hoàn toàn!
Từ giờ trở đi, nàng Phượng Khê sẽ đại sát tứ phương, ai còn dám tranh phong với nàng?!