Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:16:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
109. Dẫu người chẳng còn nơi đây, truyền thuyết về nàng vẫn chưa từng phai nhạt.
Càn Khôn Phiên chậm rãi mở ra phía trước, Lệ Nam Thực sắc mặt nghiêm nghị, cất giọng trầm ổn:
“Chư vị, một khi tiến vào Càn Khôn Phiên, mọi việc bên trong chỉ có thể dựa vào điển tịch ghi chép, có thể có cơ duyên lớn lao, cũng không loại trừ hung hiểm khó lường.
Hơn nữa, theo ghi chép, Càn Khôn Phiên một khi mở ra, phải đợi đủ bốn mươi chín ngày mới có thể khép lại, trong thời gian đó không thể rời khỏi.
Cho nên trước khi vào, nhất định phải suy nghĩ kỹ.
Nói trước để khỏi mất lòng: nếu thật có chuyện chẳng lành xảy ra, Nhân tộc các ngươi chớ có trách móc Ma tộc chúng ta.”
Bách Lí Mộ Trần mỉm cười, đáp lời:
“Đó là lẽ thường! Cũng như nếu người Ma tộc các ngươi gặp chuyện, cũng đừng giận cá c.h.é.m thớt sang Nhân tộc chúng ta.”
Lệ Nam Thực gật đầu:
“Nếu không ai dị nghị, vậy cùng nhau mở ra Càn Khôn Phiên.”
Phía Ma tộc có đúng ba vị tu sĩ Hóa Thần, bên Nhân tộc dù có đến mười vị, nhưng vì sự ổn trọng, cuối cùng quyết định do ba người: Tiêu Bách Đạo, Lộ Chấn Khoan, và Hồ Vạn Khuê cùng phối hợp mở trận.
Sáu vị Hóa Thần đại năng ngồi xếp bằng theo đúng phương vị, cùng lúc kết ấn, truyền linh lực hoặc ma khí vào trong Càn Khôn Phiên.
Càn Khôn Phiên lập tức bay vút lên không, mở ra một cổng kết giới rực sáng.
Phía Ma tộc mười hai người dẫn đầu tiến vào, Nhân tộc nối gót theo sau.
Chờ mọi người đã vào đủ, Lệ Nam Thực gật đầu ra hiệu cho Tiêu Bách Đạo và các vị còn lại có thể dừng tay.
Dù đã ngừng truyền linh lực, Càn Khôn Phiên vẫn lơ lửng giữa trời, chiếu xuống một quầng sáng, hiển hiện hình ảnh bên trong trận.
Lúc này, các đệ tử tinh anh của hai tộc đang đứng trước một cây cầu—nói là cầu, thật ra chỉ là một sợi xiềng xích dài bắt ngang vực sâu.
Dưới vực, nước xiết cuồn cuộn, từng con thủy quái há miệng m.á.u gào rống, trông qua đã thấy rợn người.
Một khi rơi xuống, ắt là hồn phi phách tán.
Hình Vu đảo mắt, bật cười:
“Khảo nghiệm này đơn giản chỉ là thử gan dạ. Cẩn thận chút thì có gì mà sợ!”
Tam đệ tử của Bách Lí Mộ Trần – Mạc Tu Viễn lại nói:
“Sao có thể đơn giản như vậy? Bước lên xiềng xích chưa chắc không rơi vào ảo cảnh, hẳn là khảo nghiệm tâm trí.”
Hắn cũng rất muốn tham gia, nhưng lần trước ở Cực Địa Băng Nguyên bị trọng thương, đành nuốt tiếc thở dài.
Đa số đều đồng tình với Mạc Tu Viễn, rằng Càn Khôn Phiên chắc chắn không đơn giản, khả năng cao sẽ có ảo cảnh.
Mọi người nhất thời đều đứng nhìn, chưa ai dám đi đầu.
Lúc này Tư Phệ bước lên, cười nói:
“Để ta thử trước.”
Hắn có thiên phú ma đồng, dễ dàng phân biệt thật giả trong ảo cảnh.
Quả nhiên, hắn vừa đặt chân lên xích đã lập tức rơi vào ảo cảnh. Không ai biết hắn thấy điều gì, chỉ thấy gương mặt hắn thoáng qua một nét cười tối tăm, sau đó kiên cường bước ra khỏi ảo cảnh, an toàn qua bờ bên kia.
Tổng cộng mất khoảng mười lăm phút.
Người thứ hai là Thẩm Chỉ Lan, thời gian không chênh lệch bao nhiêu, cho thấy tâm trí nàng cực kỳ kiên định.
Ngoài Càn Khôn Phiên, Bách Lí Mộ Trần không giấu được tự hào, ánh mắt sáng rực. Dù trong lòng các vị như Tiêu Bách Đạo vẫn còn nghi ngờ nhân phẩm Thẩm Chỉ Lan, cũng phải thừa nhận nàng là thiên tài tu luyện.
Những người sau đó dù cũng vượt qua, nhưng mất thời gian dài hơn gấp đôi, ít nhất là nửa canh giờ.
Lộ Tu Hàm thậm chí đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa rơi khỏi cầu khiến ai nấy kinh hãi.
Tiêu Bách Đạo lo lắng khi thấy sắp tới lượt Giang Tịch và Quân Văn.
Hắn không lo Quân Văn, vì tên đó đúng chuẩn "vô tâm vô phế", nhưng Giang Tịch lại là đứa tâm sự chất chồng, luôn che giấu, ít bộc lộ. Sợ rằng ảo cảnh sẽ khiến hắn bị nhốt lại không ra được.
Cuối cùng đến lượt Giang Tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-109.html.]
Hắn vừa bước lên cầu, miệng mấp máy thì thầm gì đó. Hình Vu cười khà khà:
“Ta biết! Hắn đang lẩm nhẩm ba chữ 'Tiểu sư muội'!
Chắc chắn là đang cầu tiểu sư muội phù hộ hắn vượt qua khảo nghiệm!”
Mọi người: “…”
Chẳng lẽ không phải là vì Giang Tịch cảm thấy tiểu sư muội còn đáng sợ hơn tâm ma nên mới lẩm bẩm vậy?!
Không ít người quay sang nhìn Tiêu Bách Đạo: Sư phụ à, rốt cuộc tiểu sư muội nhà ngài đã làm gì Giang Tịch vậy?
Tiêu Bách Đạo: “…”
Thật ra phần lớn thời gian hắn phải lo xử lý công vụ môn phái, nên giao Phượng Khê và Quân Văn cho Giang Tịch chăm nom.
Tiểu Khê ngoan ngoãn như vậy, sao Giang Tịch có thể sợ nàng chứ?
Chắc là lo cho tiểu sư muội, trong lòng còn canh cánh, mới lẩm bẩm như thế thôi.
Ai… đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
Chỉ mong đừng vì phân tâm mà ảnh hưởng vượt ải.
Kết quả——nửa khắc sau, Giang Tịch đã an ổn đứng bên kia cầu.
Tiêu Bách Đạo: “…”
Mọi người: “…”
Hắn còn nhanh hơn cả Tư Phệ và Thẩm Chỉ Lan?!
Chẳng lẽ tâm chí hắn thật sự vững như núi?
Hay là… Phượng Khê thực sự đáng sợ đến thế?
Đến lượt Quân Văn, người này vừa lên cầu đã miệng hô “Tiểu sư muội” rõ ràng hơn cả Giang Tịch, giống như phía sau có dã thú rượt đuổi, cắm đầu lao một mạch—chớp mắt đã qua tới bờ bên kia!
Toàn bộ hiện trường rơi vào tĩnh lặng.
Tiêu Bách Đạo ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
“Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã chuyên tâm tu hành, không có tạp niệm, cho nên mới qua nhanh như vậy là điều dễ hiểu.
Việc gọi tên Tiểu Khê là do lo lắng an nguy của con bé, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện vượt cầu.”
Mọi người: …Ngài có biết trên đời có thứ gọi là “càng bào chữa càng lộ chuyện” không?
Không quan tâm người khác nghĩ gì, trong lòng Hình Vu đã âm thầm thêm cho Phượng Khê một tầng kính sợ thật dày.
Tiểu sư muội quả nhiên vô địch!
Dẫu người chẳng còn nơi đây, truyền thuyết về nàng vẫn chưa từng phai nhạt.
Lúc này, mọi người trong Càn Khôn Phiên đều phát hiện trong tay mình bỗng dưng xuất hiện một bình sứ nhỏ.
Càn Khôn Phiên còn rất “có tâm”, tặng quà xong còn cẩn thận ghi rõ nhãn dán:
“Cực phẩm Cầm Máu Đan”
Tuy Cầm Máu Đan là đan dược phổ thông, nhưng loại cực phẩm này dược hiệu mạnh gấp mấy lần, đối với các đệ tử đang thí luyện quả là báu vật.
Đa số đều lộ vẻ vui mừng.
Chỉ có hai người ngoại lệ.
Giang Tịch vốn là người mặt lạnh, hỉ nộ không lộ, không biểu cảm là điều dễ hiểu.
Nhưng Quân Văn chẳng những không cảm kích, còn… ghét bỏ?!
Mọi người: “…”
Ai cũng biết Huyền Thiên Tông là môn phái nghèo rớt mồng tơi, ngươi vậy mà còn dám… chê cực phẩm Cầm Máu Đan?
Ngông! Thật là ngông đến không có biên giới!
Tiêu Bách Đạo trong lòng cũng mắng thầm: Tên Ngũ đồ đệ c.h.ế.t tiệt—đúng là… nghèo mà còn thích khoe mẽ!