Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:31
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
105. Vô ưu vô lo, gió thổi đâu bay đó
Phượng Khê đoán có lẽ là do khung xương có liên quan đến cơ duyên, bèn lập tức chạy đến quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái.
Lần này nàng tránh được phần xương sắc bén, may mắn không bị chảy máu.
Lúc này, trong thức hải truyền ra tiếng của Tiểu Hắc Cầu:
“Chủ nhân, nơi này là chỗ quái quỷ gì vậy? Sao lại có khí tức tĩnh mịch?”
Phượng Khê nghi hoặc hỏi lại: “Tĩnh mịch khí?”
“Không sai, chính là loại khí tức này!
Nếu để thứ này tràn ra ngoài, không bao lâu nữa e là đến thở cũng chẳng ai thở nổi!
Ta đoán cái sân khấu này chính là trận bàn, bộ xương này lấy thân thể làm mắt trận, phong ấn tĩnh mịch khí bên trong.”
Phượng Khê trước đó cũng đã có suy đoán tương tự, chỉ là nàng không biết sương mù màu xám kia chính là tĩnh mịch khí.
Nàng chợt nghĩ đến một khả năng: bộ xương này vốn trấn áp tĩnh mịch khí, nhưng vật trong tay hắn bị người lấy đi, khiến trận pháp lỏng lẻo, tĩnh mịch khí vì thế mà rò rỉ ra ngoài.
Những sinh vật như Bướm Đêm Xanh Mắt Người và ma trơi Huyền Minh kia cũng nhân cơ hội chạy thoát ra ngoại giới.
Chuyện nàng trước đó biến thành hồn ma, biết đâu cũng là vì bị thứ tĩnh mịch khí đó dính vào, khi con Bướm Đêm Xanh Mắt Người tự bạo khiến khí tản ra, nàng lại xui xẻo hít phải.
Vấn đề là... vật trong tay bộ xương kia ban đầu là gì?
Chẳng lẽ là... Phi Hồng Kiếm mà Thẩm Chỉ Lan đã lấy đi?!
Rất có khả năng!
Theo lời các tạp dịch kể lại, dị tượng ở Kiếm Sơn bắt đầu từ sau khi Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm!
Nghe đâu lúc đó, nàng còn chưa bắt đầu lĩnh ngộ kiếm pháp, mà trên trời bỗng xuất hiện một cầu vồng, kế tiếp trong tay nàng đã có thêm một thanh kiếm.
Không ai thấy thanh kiếm ấy từ đâu đến, nhưng theo thường lệ, mọi người đều cho rằng kiếm từ trong núi bay ra.
Giờ nhìn lại, tám chín phần là kiếm trong tay lão giả kia.
Còn chuyện đó là hành động vô tình hay âm mưu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng thì chẳng ai biết nổi.
Trước đây nàng nói Thẩm Chỉ Lan là sao chổi chỉ là tiện miệng bịa ra, nào ngờ… giống như nói trúng thật rồi!
Thẩm Chỉ Lan không phải sao chổi thì là gì?!
Tí nữa thì hại c.h.ế.t hết cả đám người rồi còn gì!
Nhưng mà, hiện tại không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó, chạy khỏi nơi này cái đã.
Nói gì thì nói, sư phụ chắc chắn đang lo sốt vó.
Nhưng nghĩ đến đoạn đường đã qua, gặp bao nhiêu yêu trùng yêu thực rình mò, Phượng Khê lại cảm thấy da đầu tê rần.
Chớ nói nàng, chưởng môn bốn đại môn phái mà tới đây cũng phải "hít đất" nằm luôn!
Làm sao bây giờ?
Lúc này, Tiểu Chim Béo nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chủ nhân, ta chắc là có thể uy h.i.ế.p được yêu trùng, người thả ta ra thử xem.
Còn nữa, Thôn Hỏa Hưu có địa hỏa, chắc cũng có tác dụng trấn áp yêu thực.
Không thì… người thử đi xem?”
Phượng Khê nghe có lý, quyết định thử xem, nếu không được thì quay lại cái mâm tròn kia trốn.
Bởi vì nàng phát hiện quanh cái mâm ấy sạch sẽ trơn tru, không có bóng dáng yêu trùng hay yêu thực.
Nàng tiện tay thu mảnh sừng yêu thú dính m.á.u vào nhẫn trữ vật, rồi thả Tiểu Chim Béo và Thôn Hỏa Hưu đi trước, bản thân cầm Mộc Kiếm đi theo sau, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Vẫn thấy chưa an tâm, nàng cũng lôi cả Tiểu Hắc Cầu ra, cho nó ngồi trên đầu mình. Gặp tình huống nguy cấp, nó còn có thể dùng sấm sét mà đánh lại.
Sau khi họ rời đi, bộ xương khô kia hơi nghiêng đầu, "nhìn" về hướng Phượng Khê rời đi.
Phượng Khê hoàn toàn không biết chuyện này, lúc này nàng đang hết sức cảnh giác, mắt trợn tròn như chuông đồng, chỉ sợ sơ sẩy là toi mạng.
Nàng không chỉ phải lo cho bản thân mà còn phải bảo vệ cả Tiểu Chim Béo và đám linh thú, tuyệt đối không dám lơ là.
Thậm chí nàng bắt đầu hoài niệm cái thời còn làm hồn ma!
Làm hồn ma sướng biết bao — vô ưu vô lo, gió thổi đâu bay đó!
Chẳng mấy chốc, bọn họ tới lãnh địa của lũ yêu trùng màu xanh lục.
Bọn yêu trùng phát hiện có kẻ tới gần liền bắt đầu cựa quậy, nhưng Tiểu Chim Béo lập tức phát ra tiếng “keng keng” trong trẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-105.html.]
Lũ yêu trùng liền ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy.
Phượng Khê vui trong lòng, nhưng vẫn không dám thả lỏng, nhanh chóng vượt qua khu vực đó.
Tiếp theo là một mảng đất toàn yêu thực.
Lũ yêu thực kia cũng bắt đầu vươn mình quẫy đạp, nhưng dường như sợ địa hỏa của Thôn Hỏa Hưu, không dám bén mảng tới gần trong vòng một trượng quanh nàng.
Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm nửa hơi, tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng phía trước đã xuất hiện ánh sáng u lam.
Tới địa bàn của đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người rồi.
Tiểu Chim Béo lại phát ra tiếng “keng keng”, đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người kia có vẻ bất mãn, vỗ cánh phành phạch.
Phượng Khê chợt nhớ ra điều gì, bèn thu Thôn Hỏa Hưu vào, chỉ để lại mình Tiểu Chim Béo.
Quả nhiên, bầu không khí lập tức yên bình hơn hẳn.
Phượng Khê không nhịn được cười: hóa ra thiêu thân lao đầu vào lửa là thật — đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người này đúng là cũng thấy lửa là lao vào!
Ngay sau đó, nàng cảm thấy thức hải có gì đó chấn động, dường như bị công kích.
Tiểu Chim Béo cũng cảm nhận được, tiếng kêu trở nên sắc bén.
Phượng Khê cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác khó chịu, nàng đoán là do đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người kia vừa giở trò quỷ.
Sau khi chế ngự đám chúng nó, nàng mới chợt nhớ ra một chuyện:
Trận pháp nơi đây vừa mới khởi động lại, cấm bay cũng đã có hiệu lực.
Nàng gọi mộc kiếm ra thử, quả nhiên… không bay nổi!
Tiểu Chim Béo thử vài lần cũng chỉ bay cao được một trượng là cùng.
Tiểu Hắc Cầu hóa thành sương mù cũng không thoát ra ngoài nổi.
Phượng Khê lúc này cảm thấy mình chính là con ếch ngồi đáy giếng, muốn nhảy cũng chẳng nhảy nổi.
Thôn Hỏa Hưu — cái con hàng “đại trí tuệ” kia — phát biểu:
“Chủ nhân, ta rất giỏi đào hang, hay ta đào động chui ra nhé?”
Phượng Khê: “……”
Không nói đến chuyện nếu đào xong yêu trùng tràn ra ngoài gieo họa thì sao, nơi này có trận pháp, đào cái nỗi gì mà đào!
Quả nhiên, Thôn Hỏa Hưu suýt nữa gãy cả móng, cũng chẳng moi ra nổi cái lỗ nào.
Phượng Khê nghĩ đủ mọi cách, rồi lại tự phủ định, chẳng có cách nào khả thi.
Đột nhiên, Tiểu Hắc Cầu nói:
“Chủ nhân, chẳng phải lão già Vân Tiêu Tông từng nói cái phá lệnh bài kia có thể dùng như bút vẽ phù sao? Có thể họa nhật nguyệt, họa sơn hà, họa càn khôn…
Chủ nhân vẽ một cái cửa ra đi?”
Phượng Khê: “……”
Ngươi tưởng ta là thần bút Mã Lương chắc?!
Nhưng mà giờ cũng chẳng còn cách nào khác, nàng đành lấy lệnh bài ra.
Giờ trông nó chẳng khác nào cây bút phù bình thường.
Ngay lúc đó, Phượng Khê lập tức cảm nhận được linh lực xung quanh d.a.o động, nàng theo bản năng thu Tiểu Chim Béo vào túi linh thú.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng chớp lóe, Phượng Khê biến mất tại chỗ.
Từ chốn sâu trong kia, truyền đến một tiếng thở dài.
Nơi thâm u lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Phượng Khê mở mắt ra lần nữa thì thấy… mình đang ở trong bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.
Nàng: “……”
Mịa nó! Truyền ta đến chỗ này chẳng khác nào tra tấn ta!
Lấy đồ? Bị bắt gặp là c.h.ế.t chìm trong nước miếng thiên hạ!
Không lấy? Thật có lỗi với lương tâm, đạo đức quá!
Đang do dự chưa biết làm gì, trong đan điền… bốn cây linh căn tay trong tay xoay vòng vòng.
Phượng Khê: “……”
Hay là… ta ở lại đây tu luyện nhỉ?