Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
102. Tiểu sư muội nay đã thoát kén hóa bướm.
Hôm nay, rốt cuộc cũng tới ngày xuất phát.
Lúc ra khỏi sơn môn, Phượng Khê như thường lệ, lại “cam tâm tình nguyện” quỳ lạy tổ sư gia một cái.
Chúng đệ tử Huyền Thiên Tông đều đồng loạt gật gù bấm ngón cái: “Phượng Khê sư muội đúng là người con chí hiếu, lòng thành với tổ sư gia quả thật cảm động trời xanh!”
Mỗi lần ra vào sơn môn đều quỳ, chưa từng lơ là một cái!
Có điều... nếu xẻ lòng nàng ra mà xem, áng chừng tổ sư gia cũng phải tức ngã lăn quay.
Nàng thề trong bụng một câu chắc nịch: chuyến này đến Hỗn Nguyên Tông, nhất định phải tìm vài tên xúi quẩy thay nàng quỳ gối mà về!
Ra khỏi sơn môn, Phượng Khê cài chặt dây an toàn, “ngao ngao” một tiếng liền phóng vụt đi, biến mất trong tầm mắt mọi người…
Chúng đệ tử Huyền Thiên Tông nhìn bóng dáng ấy bay xa mà cảm khái: “Phượng Khê đứa nhỏ này từ nhỏ đã khác người, giờ vẫn là một mực không giống người thường…”
Trên đường, bốn thầy trò vừa ngự kiếm vừa tám chuyện trên trời dưới đất, chẳng thấy đường dài gì sất.
Chỉ có điều... có kẻ nào đó thường xuyên kiếm cớ để cọ sang phi kiếm của người khác.
Sau một đường lặn lội, bốn người rốt cuộc đến ngoài sơn môn Hỗn Nguyên Tông.
Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường thân chinh dẫn người ra đón.
Cát trưởng lão trong lòng có chút vị chua khó tả.
Mấy tháng trước, Phượng Khê vẫn còn là đệ tử tạp dịch của Hỗn Nguyên Tông, đan điền tàn tạ, bị người ta gọi là "tiểu phế vật" chẳng oan.
Thế mà hôm nay… nàng không chỉ là chân truyền đệ tử Huyền Thiên Tông, lại còn lập nhiều chiến công oanh liệt, được người người xưng tụng là “Nhân tộc mẫu mực”!
Nghĩ tới Thẩm Chỉ Lan gần đây vừa đoạt được bảo tàng Vân Tiêu Tông, tu vi thăng vọt, lại còn trở thành chế phù sư cấp Huyền, Cát trưởng lão liền thở dài: “Mấy chuyện năm xưa… thôi thì đừng nhắc nữa.”
Sợ Phượng Khê mồm miệng nhanh nhẹn, Cát trưởng lão đã dặn dò đệ tử từ sớm: “Thấy nàng là nhường, nhịn nàng là thắng, không nghe không nhìn không tranh luận, ai lỡ lời thì tự mà chuẩn bị nhặt xác!”
Vì thế, khi thầy trò bốn người vừa đáp xuống, Hỗn Nguyên Tông nghênh đón nhiệt tình đến mức tưởng đâu đang rước sứ thần Thiên giới.
Phượng Khê lại cười tủm tỉm, bộ dạng ngoan ngoãn biết điều, thỉnh thoảng còn lễ phép chắp tay vái chào khiến Cát trưởng lão suýt bật khóc vì nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, mọi người được mời tiến vào chính điện Hỗn Nguyên Tông.
Bách Lí Mộ Trần đích thân ra tiếp, hàn huyên vài câu rồi phân chủ khách an tọa.
Tiêu Bách Đạo được mời ngồi chính vị, ba đệ tử đành đứng phía sau.
Mục Tử Hoài và mấy người khác đứng đối diện, gương mặt có chút mất tự nhiên.
Dù gì thì Phượng Khê cũng từng cứu mạng họ, giờ lại chẳng biết nên đối xử ra sao mới phải.
Lộ Tu Hàm thì mặt mày âm trầm, cúi đầu không nói, không rõ đang ngẫm nghĩ âm mưu gì.
Duy chỉ thiếu một người – Thẩm Chỉ Lan.
Bách Lí Mộ Trần lên tiếng:
“Tiêu chưởng môn, ta vừa nhận được tin, sứ đoàn Ma tộc trên đường gặp chút sự cố, nên sẽ chậm vài ngày.
Lộ chưởng môn với Hồ chưởng môn đã tạm quay lại đón đoàn, dù sao bọn họ đi tàu bay, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Chư vị từ xa tới, không cần đi lại phiền hà, cứ lưu lại Hỗn Nguyên Tông vài ngày là được rồi.”
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng hàm ý bên trong lại rõ mồn một: “Mấy người nghèo quá, tiếc tiền mua tàu bay!”
Nếu là trước kia, Tiêu Bách Đạo hẳn sẽ thấy ngại ngùng. Nhưng hiện tại? Hắn đã ngộ ra một chân lý thâm sâu từ tiểu đồ đệ:
Chỉ cần ngươi không biết xấu hổ, thì người khác mới là người xấu hổ.
Cho nên hắn cười ha hả nói:
“Chúng ta nghèo thật, đúng là không nỡ mua tàu bay, làm phiền rồi.”
Bách Lí Mộ Trần: “……”
Tên già này da mặt càng ngày càng dày!
Đành miễn cưỡng sai người bày yến tiệc tẩy trần.
Trong bàn tiệc, chỉ có Giang Tịch là còn giữ lễ, ba người còn lại thì—quăng luôn liêm sỉ ra ngoài cửa.
Phượng Khê còn dám mở miệng nói:
“Bách Lí chưởng môn, nấm linh thịt viên với thịt kho tàu cánh lộc ăn ngon lắm, bánh lá sen cũng ngon nốt.
Khi nào chúng ta đi thì gói cho mỗi người một phần mang về nhé!”
Bách Lí Mộ Trần: “…… Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-102.html.]
Không chỉ miễn phí cơm nước, chỗ ở, giờ còn phải chuẩn bị phần ăn mang về?
Tự dưng thấy mình coi tiền như rác vậy.
Nhưng Phượng Khê thì lại thấy ăn vậy là còn quá ít — ăn thế này chỉ tính là… tiền lãi đầu tư!
Cơm nước xong, Cát trưởng lão cho người dẫn cả nhóm đến khách xá.
Tiêu Bách Đạo một phòng, Giang Tịch với Quân Văn một phòng, Phượng Khê độc chiếm một phòng.
Khách xá xa hoa không kém gì hoàng cung, mỗi viện đều có trận pháp tụ linh – cách ly riêng biệt, chỉ cần nhét linh thạch là dùng được.
Thậm chí còn có bốn tạp dịch riêng phục vụ — cao cấp thế này đúng là không thấy ở đâu khác!
Có điều, Tiêu Bách Đạo ba người không quen có người hầu, nên cho lui hết.
Riêng Phượng Khê… kéo bốn người vào viện nàng, phân công rõ ràng:
Người này ấn chân.
Người kia bóp vai.
Người nọ quét dọn.
Còn người cuối, kể chuyện tám nhảm cho nàng nghe.
Phượng Khê càng nghe càng thích, cười tươi như hoa.
Trước kia nàng làm tạp dịch, lo tu luyện sấp mặt, nào có thời gian hóng chuyện. Sau bị Thẩm Chỉ Lan hại càng chẳng dư hơi.
Giờ được nghe kể thoải mái, nàng vui vẻ lắm.
Cuối buổi còn tiện tay phát cho mỗi người một bình cầm m.á.u đan.
Không đắt, nhưng đối với tạp dịch thì chính là thiên đại ân huệ.
Cả bọn cảm động rơi lệ: quả nhiên Phượng Khê là Nhân tộc mẫu mực, ra tay chính là hào phóng!
Sáng hôm sau, Bách Lí Mộ Trần mời Tiêu Bách Đạo đàm đạo thưởng trà, còn Mục Tử Hoài dẫn ba đồ đệ đi tham quan tông môn.
Quân Văn và Giang Tịch lần đầu tới, trong lòng không khỏi trầm trồ.
Không hổ là tông phái đứng đầu — cái gì cũng to, cũng xịn, cũng “chanh sả” hơn Huyền Thiên Tông.
Phượng Khê thì không cảm xúc lắm, dù gì nàng cũng từng là đệ tử ở đây.
Một hồi sau, Lộ Tu Hàm đề nghị:
“Chi bằng chúng ta đi kiếm sơn dạo một vòng?”
Kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông cũng giống Vạn Kiếm Bích – nơi tổ sư khai sơn dùng phong ấn linh kiếm.
Phượng Khê nghe xong, mắt hơi lóe lên. Hôm qua nàng mới được mách rằng sau khi Thẩm Chỉ Lan lấy đi Kinh Hồng Kiếm, nơi ấy thường xuyên… “nháo quỷ.”
Tiếng kiếm hú, tiếng nức nở giữa đêm, thậm chí còn có người thấy bóng người qua lại.
Dò mãi không ra nguyên nhân, lâu ngày chẳng ai để tâm nữa.
Ngoài ra, ở giữa kiếm sơn và thu kiếm đài còn có một khe sâu hun hút không thấy đáy — ai cũng tránh xa, tuy chưa từng có chuyện gì.
Nghe vậy, Phượng Khê trong lòng lộp bộp: Lộ Tu Hàm chắc chắn chẳng có ý tốt!
Vì thế nàng cười ngọt như mía lùi:
“Kiếm sơn cũng giống bên ta, ta chẳng thấy gì mới mẻ cả. Hay đi chỗ khác đi?”
Mục Tử Hoài liền nói:
“Thế thì chúng ta đến Đông Phong sau núi, đúng mùa thược dược tơ vàng nở rộ, phong cảnh mỹ lệ vô song.”
Phượng Khê gật đầu đồng ý, Lộ Tu Hàm cắn răng im lặng.
Tới nơi, chỉ thấy một biển hoa tơ vàng rực rỡ như mây tím chân trời.
Phượng Khê lập tức chạy vào giữa biển hoa, quay đầu cười:
“Ngũ sư huynh, huynh chụp cho muội tấm lưu ảnh nhé!”
Quân Văn khựng lại.
Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu gặp nàng – tiểu cô nương ấy gầy gò nhỏ bé, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy…
Lúc này, gương mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, khẽ cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn, nụ cười kia vừa linh động vừa ngọt ngào, lại khiến cả thân hình mảnh mai như tỏa sáng rực rỡ một góc trời.
Thì ra, tiểu sư muội trong lúc không hay không biết đã hóa kén thành bướm.
Ngay sau đó, hắn liền trông thấy cách đó không xa có một con thiêu thân to tướng, vỗ cánh phành phạch lao thẳng về phía Phượng Khê…