Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
101. Không còn cách nào khác, ta chính là chó như vậy đấy
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, Phượng Khê phát hiện mình... đụng phải bình cảnh tu luyện.
Dù có cắm đầu cắm cổ tu luyện kiểu gì, kinh mạch với bốn cái linh căn của nàng vẫn phẳng lì như mặt hồ mùa thu – không gợn sóng, không có tí biến chuyển nào.
Nàng cảm thấy, chắc là phải điều chỉnh lại hướng đi một chút.
Thế là nàng quyết định dành phần lớn thời gian để luyện kiếm.
Tuy rằng thanh mộc kiếm vẫn cứ mang dáng vẻ "nửa sống nửa chết", nhưng Phượng Khê nhờ vào tốc độ của chính mình mà ép được tốc độ xuất kiếm tăng lên mấy lần.
Hôm nay, nàng đến tìm Quân Văn để cùng luyện.
Quân Văn thì sợ hết hồn: Tiểu sư muội, sao tốc độ kiếm pháp của muội lại nhanh khủng bố vậy chứ?!
Chẳng lẽ là... muội khai thông được thanh mộc kiếm mục nát kia rồi?
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Quân Văn thuận miệng hỏi:
“Tiểu sư muội, ta thấy Huyền Thiên kiếm pháp của muội cũng gần đạt rồi, có phải nên nghĩ tới việc sáng tạo chiêu thức riêng không?”
Cái gọi là “đại chiêu” ấy mà, là chiêu thức do người tu hành tự mình lĩnh ngộ, không ai dạy được, chỉ có thể tự ngộ ra. Có người lĩnh ngộ ra đại chiêu mạnh tới mức bẻ gãy trời đất, cũng có người lĩnh ngộ ra mấy cái chiêu nhìn cho có.
Tuy không phải ai cũng thiên phú như ai, nhưng nhìn chung, đại chiêu luôn mạnh hơn chiêu thường — chỉ có điều tốn nhiều linh lực, không thể dùng bừa được.
Chỉ là, cái vấn đề ấy... lại không rơi vào đầu Phượng Khê!
Nàng tu luyện không giống người thường, linh lực muốn xài bao nhiêu liền có thể hút từ thiên địa bất cứ lúc nào. Đại chiêu? Dùng tẹt ga, vô hạn mức!
Nếu Quân Văn không nhắc, nàng suýt nữa quên phắt chuyện đại chiêu này!
Thế là từ hôm đó, nàng bắt đầu suy ngẫm về đại chiêu.
Còn cố tình đi soi mói đại chiêu của người khác.
Quân Văn có đại chiêu tên là “Vạn Kiếm Hợp Nhất”, tung ra là linh lực ngưng tụ thành một thanh đại kiếm khổng lồ từ trời bổ xuống, công lực tăng gấp ba, nhìn cực kỳ oách xà lách!
Giang Tịch thì có chiêu “Thiên La Địa Võng”, linh lực biến thành một tấm lưới khổng lồ vây chặt địch nhân — công lực chỉ tăng gấp đôi, nhưng phạm vi công kích lại tăng gấp ba lần!
Những người khác thì toàn là kiểu màu mè hoa lá, hoặc mở rộng phạm vi công kích, hoặc tăng tốc độ và lực đánh.
Phượng Khê thì ngẫm nghĩ suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng tự ngộ ra đại chiêu cho riêng mình!
Tung tăng đi tìm Giang Tịch để thực chiến.
Còn vì sao không tìm Quân Văn?
Nàng cảm thấy đại chiêu của mình quá mạnh, Quân Văn chắc chắn không đỡ nổi.
Quân Văn: “……”
Ta là Trúc Cơ trung kỳ mà không chịu nổi chiêu của muội?!
Ta rất muốn xem thử cái đại chiêu đó là thứ gì!
Giang Tịch cũng đầy tò mò, bắt đầu cùng Phượng Khê luyện đấu.
Tuy Giang Tịch đã áp chế tu vi, nhưng dù sao cũng là Kim Đan trung kỳ, thành ra Phượng Khê nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Nàng nhếch miệng cười tà: “Đại sư huynh, ta phải tung đại chiêu rồi, huynh cẩn thận đấy!”
Giang Tịch lập tức cảnh giác. Nhưng cái thứ tiếp theo khiến hắn câm nín — linh lực của Phượng Khê biến thành một chữ “QUỲ” to tướng!
Giang Tịch: “……”
Cái... cái quỷ gì đây?!
Chưa kịp hiểu gì, mười ba nét bút tạo thành chữ “Quỳ” hóa thành bàn tay khổng lồ tát về phía Giang Tịch.
Quan trọng là, hơn nửa số tay kia... tạo dáng đúng kiểu quỳ chân cong!
Ai mà ăn trọn đòn thì khỏi nói, quỳ là cái chắc!
Giang Tịch hãi đến nói không ra hơi, may mà tu vi còn cao, tránh được.
Nhưng nếu là Trúc Cơ sơ kỳ thì chỉ có nước... quỳ gối cầu xin tha mạng.
Hắn định nói vài câu đánh giá, ai dè Phượng Khê lại vung kiếm, thêm một chữ “Quỳ” nữa bay tới!
Tiếp theo lại thêm một cái, rồi một cái nữa...
Cứ thế sáu phát “Quỳ” liên hoàn, đến lúc nàng... chảy m.á.u mũi mới dừng lại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-101.html.]
Nàng tiếc nuối thở dài: “Đại sư huynh, muội hiện giờ chỉ tung được sáu lần liên tiếp, có phải hơi phế vật rồi không?”
Giang Tịch bị ép khôi phục tu vi Kim Đan kỳ: “……”
Quân Văn bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
Cũng may tiểu sư muội không chọn mình luyện cùng, không thì giờ này hắn đang quỳ thật rồi.
Không đùa được đâu, cái đại chiêu này... quá tổn hại danh dự!
Người khác đại chiêu là để g.i.ế.c địch, nàng thì muốn lấy luôn... lòng tự tôn của người ta!
Phượng Khê thì nghĩ khác lắm: Ta quỳ tổ sư gia bao nhiêu lần, thì cũng phải bắt người khác quỳ trả lại gấp trăm ngàn lần!
Không có cách nào khác, ta chính là cái kiểu... "chó" như vậy đấy!
Mà nói đi cũng phải nói lại, chiêu này... độc lạ có một không hai trong toàn Tu Tiên giới!
Bất kể ngươi là ai, cũng phải quỳ xuống gọi ta một tiếng bá bá!
Giang Tịch im lặng hồi lâu, sau đó lập tức... về bế quan.
Nếu hắn không tu luyện tử tế, lần sau e là thật sự phải quỳ trước tiểu sư muội mất!
Mất mặt lắm!
Quân Văn cũng vội vã lăn về tu luyện.
Vốn đang lâng lâng vì ngộ đạo, giờ bị dội gáo nước lạnh tỉnh mộng.
Từ đó, Phượng Khê... mất luôn hai bạn hữu tập luyện.
Nàng đành phải đi tìm Kim Mao Toan Nghê làm đối thủ thay thế.
Kim Mao Toan Nghê vừa thấy nàng, mắt sáng rỡ!
Tuy bây giờ nó đã có thiện cảm với nàng, nhưng không có nghĩa là nó quên vụ bị nàng lừa cho quỳ lúc trước.
Hố thì vẫn phải đào lại, ân oán phải sòng phẳng!
Thế là hào hứng giao đấu với Phượng Khê.
Rồi nó cũng trố mắt!
Cái... quỷ gì vậy?!
Chưa từng nghe, chưa từng thấy!
Nhưng nó nghĩ: Không sao hết, dù chiêu này kỳ lạ đến đâu thì cũng chẳng làm gì được ta – một Nguyên Anh trung kỳ cơ mà!
Cho đến khi Phượng Khê liên tục ném sáu cái “Quỳ” tới...
Nó bắt đầu toát mồ hôi!
Giờ thì né được, nhưng nếu mai mốt nàng ném sáu mươi, sáu trăm cái thì sao?!
Không biết nó giả bộ hay thật sự sợ, nhưng Phượng Khê thì cảm thấy đây đúng là đối thủ tốt, không có việc gì là kéo nó ra đấu một trận.
Ban đầu, chữ “Quỳ” không chạm được một sợi lông nào của Kim Mao Toan Nghê, nhưng về sau, số lượng chiêu nhiều lên, thỉnh thoảng cũng kéo được vài cọng!
Giờ thì Kim Mao Toan Nghê ngày nào cũng tu luyện như điên, sợ có ngày bị nàng “quỳ” đến... trụi lông!
Hôm nay, khi Phượng Khê đang tung tăng chơi đùa với Kim Mao Toan Nghê, thì bị Tiêu Bách Đạo gọi tới.
Giang Tịch và Quân Văn cũng có mặt.
Tiêu Bách Đạo nghiêm mặt:
“Không biết vì sao Ma tộc lại biết chuyện ở Vô Danh Thành, nghe nói đang chuẩn bị cử sứ đoàn tới điều tra.
Dù mấy năm nay Nhân tộc và Ma tộc có va chạm nhẹ, nhưng vẫn chưa xé rách mặt.
Vì thế, sau khi bốn đại chưởng môn bàn bạc, đã quyết định tiếp đón nồng hậu.”
Phượng Khê nghe vậy cũng không ngạc nhiên. Ma tộc chắc chắn có tai mắt trong Nhân tộc, biết chuyện này cũng không lạ.
Tiêu Bách Đạo nói tiếp:
“Địa điểm tiếp đãi sẽ đặt tại Hỗn Nguyên Tông. Ba đứa con chuẩn bị một chút, vài ngày nữa cùng ta tới đó.”
Nghe đến Hỗn Nguyên Tông, khóe môi Phượng Khê khẽ nhếch.
Hỗn Nguyên Tông, run rẩy đi.
Phượng Khê ta trở lại đây!