Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 136: Người thích tôi nhiều không đếm xuể

Cập nhật lúc: 2025-07-14 16:04:58
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Ưu kinh ngạc trợn to mắt, định lên tiếng thì dường như đoán hành động của cô, bất ngờ dùng tay bịt miệng cô, một lời liền kéo cô về một hướng nào đó.

 

Cô cảm giác kéo một căn phòng.

 

Sau khi buông tay, cô thấy tiếng cửa đóng sầm và khóa trái.

 

Trong phòng tối om, cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt, gần như ngăn cách âm thanh bên ngoài.

 

Sau khoảnh khắc hoảng loạn ngắn ngủi, Thẩm Ưu lấy bình tĩnh, ánh mắt mục tiêu hướng về phía phát âm thanh, cất giọng hỏi:

 

“Tống Ứng Thời, gì?”

 

Nghe cô đoán trúng, trai thoáng khựng theo phản xạ lập tức lộ vẻ vui mừng:

 

“Ưu Ưu, em nhận .”

 

Thẩm Ưu biểu lộ cảm xúc, âm thầm mò trong bóng tối để tìm vật gì đó thể dùng để phòng , lặp câu hỏi:

 

“Anh gì?”

 

【Đừng là định nhân lúc g.i.ế.c để trả thù nhà họ Thẩm nhé?】

 

Suy nghĩ bật lên trong đầu cô như gáo nước lạnh tạt thẳng mặt, lập tức dập tắt cảm giác phấn khởi của .

 

“Đừng sợ, từng ý định hại em,” – Tống Ứng Thời bằng giọng khàn khàn – “Chỉ là em cứ luôn tránh mặt , cơ hội chuyện đàng hoàng với em.”

 

Thẩm Ưu thầm nghĩ: “Anh chuyện mà bắt cóc như thế ? Cũng chịu khó thật đấy.”

 

Bề ngoài cô vẫn bình thản:

 

tưởng giữa chúng còn gì để nữa chứ.”

 

Tuy nhiên, vì trong bóng tối biểu cảm của Tống Ứng Thời, sợ kích động mà liều nên cô ngừng một nhịp thêm:

 

“Anh gì thì nhanh , đang đây.”

 

Cảm nhận sự cảnh giác trong giọng cô, Tống Ứng Thời hít sâu một :

 

“Anh thích em.”

 

Thẩm Ưu: “…”

 

Im lặng là cây cầu nối dài trong đêm.

 

Tim Tống Ứng Thời đập thình thịch, khi ba chữ , chuẩn sẵn tinh thần cho kết cục tồi tệ nhất.

 

Anh nghĩ Thẩm Ưu sẽ giống Thẩm Ngôn, khinh thường, mỉa mai, thậm chí nổi giận đùng đùng.

 

ngờ là một sự im lặng đến kỳ lạ.

 

Anh thấy tiếng lòng của cô.

 

Khi nhận câu trả lời chính thức từ cô, trái tim treo lơ lửng, thấp thỏm yên.

 

lên dây cung thì thể đầu , nuốt nước bọt, tiếp tục:

 

“Anh thừa nhận, nhà họ Tống nợ em, cũng nợ em. Trước khi gặp em, em là vợ cưới tương lai của . cũng lớn căn dặn: chỉ lợi dụng em, động chân tình. Thế nên những năm qua, luôn lạnh nhạt với em, luôn nhủ thầm rằng em chỉ là một con cờ.”

 

Khóe môi Tống Ứng Thời cong lên nụ tự giễu:

 

“Anh xem em như kẻ ngốc, rõ ràng thích nhưng vẫn cố chấp bám theo. rốt cuộc, kẻ tự dối chính là .”

 

Ký ức ùa về, giọng trầm xuống:

 

“Anh cố tỏ lạnh lùng mặt em. Sau khi bỏ mặc em đám đông chế giễu, lẽ thể lưng bỏ . cuối cùng vẫn tìm cớ tách khỏi khác để tìm em. Lén em buồn bã thất vọng. Lúc thấy khó chịu, nhưng tự cho là vì cảm giác tội .”

 

Anh khẽ thở dài:

 

“Bây giờ nghĩ , lẽ thích em từ lâu . dám thừa nhận. Mãi đến khi mất em , mới nhận ngu ngốc đến thế nào.”

 

Cuối cùng, mục đích chính:

 

“Hôn ước vốn trong sáng từ đầu cũng hủy bỏ. Nhà họ Thẩm cũng khiến nhà họ Tống tổn thất nặng. Hai bên coi như hết nợ. Vậy thì chúng t… liệu thể đối mặt với tình cảm thật của , cho một cơ hội ?”

 

Khi thổ lộ lòng , Thẩm Ưu im lặng đến lạ thường, ngay cả những dòng suy nghĩ thường vang lên trong đầu cũng lặng ngắt như tờ.

 

Đến tận lúc nên lên tiếng phản hồi, cô vẫn gì.

 

“Ưu Ưu?”

 

Tống Ứng Thời băn khoăn: Chẳng lẽ cô ngủ luôn ?

 

Một giây , giọng trong trẻo của cô vang lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-136-nguoi-thich-toi-nhieu-khong-dem-xue.html.]

 

“Ừ, . Anh xong ?”

 

Chàng trai im lặng một lúc nhẹ giọng đáp:

 

“Anh thích em.”

 

Đã thấy , nhưng cô chẳng phản ứng gì thế? Sao bình tĩnh đến ?

 

Tống Ứng Thời hiểu nổi.

 

Cô từng đuổi theo suốt bao năm, chẳng chỉ để mấy lời ?

 

Chẳng vì nghĩ chỉ lợi dụng cô nên mới quyết tâm hủy hôn ?

 

Hay là vì quá xúc động nên phản ứng thế nào?

 

Khi còn đang suy đoán, Thẩm Ưu chậm rãi lên tiếng:

 

.”

 

“???”

 

Tống Ứng Thời sững : “Em cái gì?”

 

thích .”

 

“Không chỉ là lúc mới , mà là khi chúng hủy hôn, .”

 

Thật , nếu chính xác hơn, ngay từ khi thức tỉnh, Thẩm Ưu lờ mờ nhận qua những chi tiết nhỏ nhặt, rằng thật sự vô tình như vẻ ngoài.

 

Cô từng nghĩ nỗi khổ riêng thể , dù thất vọng, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, càng động lực để ‘chó liếm’ theo .

 

Tống Ứng Thời choáng váng, ngờ cô phản ứng như .

 

Nếu tình cảm, thì tại vẫn kiên quyết đòi hủy hôn?

 

Anh bối rối: “Sao em … Không, nếu , tại em còn…?”

 

Thẩm Ưu bật nhạt:

 

“Biết thích thì ?”

 

Tống Ứng Thời cảm thấy não thiếu oxy, thể tin nổi —

 

Bởi vì trong giọng cô, sự khinh thường và lạnh nhạt.

 

Không thể nào! Cô từng yêu sâu đậm như , thể dùng giọng điệu đó để chuyện với chứ?

 

Trong gian kín và tối, giọng cô gái vang lên rõ ràng:

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

 

“Tống Ứng Thời, thích nhiều đếm xuể. Anh tưởng đặc biệt lắm ?”

 

Giọng cô chỉ đơn thuần như đang thắc mắc, hề mang theo chút cảm xúc nào.

 

Tống Ứng Thời lắp bắp: “Anh…”

 

Thẩm Ưu khẽ nhíu mày, cắt lời:

 

“Anh đừng khi mấy lời , cảm động đến mức nhào lòng , lóc bảo: ‘Cuối cùng em cũng chờ ngày đầu ’ nhé?”

 

…Không nên như thế ?

 

Tống Ứng Thời siết chặt môi, giọng cô vang lên kèm theo nụ mỉa:

 

“Đừng đùa nữa, từng thích .”

 

【Thích chỉ là thiết lập nhân vật do cốt truyện áp đặt. Người bình thường nào si mê một kẻ âm mưu hãm hại và hề tôn trọng chứ?】

 

Sự thật thường phũ phàng.

 

Tống Ứng Thời như sét đánh, lùi một bước, đụng trúng mép giường,

 

cơn đau thể xác là gì so với nỗi đau trong lòng.

 

Anh há miệng :

 

“Cho thêm một cơ hội nữa thôi, hứa…”

 

Thẩm Ưu cau mày khó hiểu:

 

“Đàn ông đời nhiều vô kể, việc gì cho cơ hội chứ?”

 

 

Loading...