Toàn Gia Bị Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Khuấy Đảo Giang Sơn - Chương 3: Khởi Trình ---

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:13:34
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu thị mắt đỏ hoe nghẹn ngào : “Nương ! Thiếp là dâu nhà họ Cố, sống là nhà họ Cố, c.h.ế.t là quỷ nhà họ Cố, một nhà vốn dĩ cùng hoạn nạn, coi là ai chứ?”

 

Cố Lão Hán rít điếu cày lạch cạch, khói t.h.u.ố.c cay nồng phổi khiến ho sặc sụa vài tiếng, chốc lát khàn giọng : “Khi phụ còn sống từng với , nhà họ Cố của chúng là một nhánh của nhà họ Cố ở kinh thành, chỉ là sớm mất liên lạc. Gọi là thích, rốt cuộc cũng chỉ còn cái danh, nhà chúng nào hưởng lợi nửa điểm phúc khí nào của nhà họ Cố , nay xảy chuyện, còn liên lụy đến chúng .”

 

Ngoài nhà, vài khác trong nhà họ Cố rời , đều dựa ở cửa. Giọng Cố Lão Thái tuy nhỏ, nhưng bọn họ vẫn rõ.

 

Nhị tức phụ Phương thị màng gì khác, một tay đẩy cửa , tay đặt lên bụng đang nhô lên, vẻ mặt kiên nghị : “Nương, con đồng ý hòa ly, con cốt nhục nhà họ Cố , chỉ cần cả nhà chúng còn ở bên , dù trời sập cũng chẳng sợ!”

 

Nàng một cách dứt khoát, Cố Lão Thái nhất thời im lặng, há miệng mãi một lúc mới gật đầu đầy vẻ an ủi. Dưới sự dìu đỡ của Lưu thị, bà dậy, gượng : “Lời của nhị tức phụ đúng lắm, chỉ cần cả nhà chúng ở bên , ở cũng là nhà! Mấy năm nay khó khăn như mà chúng còn sống sót , chẳng qua chỉ là lưu đày thôi, chỉ cần chúng còn một thở, thì sống thật !”

 

Hít một , ánh mắt Cố Lão Thái rơi xuống vài nhà, giọng mạnh mẽ: “Đại ca ngươi huyện nha lãnh lưu tịch, nhị ca thông báo cho tam ca và tứ ca, những khác mau chóng thu dọn đồ đạc. Hạ Tây Quận cách chúng tám trăm dặm đường, thời gian cấp bách, chậm trễ một khắc là tội chồng thêm một bậc.”

 

Cố Lão Đại vội vàng đáp lời, cùng nhị ca gấp gáp ngoài. Vài nàng dâu nhà họ Cố cũng tự giác thu dọn đồ đạc, duy chỉ tam tức phụ Vương thị thần sắc chút bất định.

 

Nàng là tam ca nhà họ Cố mới cưới cửa năm ngoái, vốn tưởng rằng ngày tháng tuy thanh đạm nhưng thể cùng yêu thương sống trọn đời, nào ngờ thoáng chốc thành cục diện

 

Đợi trong nhà đều hết, Cố Lão Thái mới sang Cố Trường Yến đang an tĩnh một lời, giơ tay vẫy vẫy, Cố Trường Yến ngoan ngoãn bước tới.

 

Cố Lão Thái giơ tay xoa đầu nàng, giọng già nua kiên định: “Con cháu nhà họ Cố của tuyệt đối là tai tinh, hôm nay lão thiên gia rủ lòng thương nhà khốn khổ mà chữa khỏi bệnh ngốc của con, chứng tỏ con cháu nhà phúc đấy, Yến Nhi khỏi thì Trường An nhất định cũng sẽ lên thôi!”

 

Cố Trường Yến cũng , mím mím môi nhỏ nghiêm túc : “Nhất định sẽ thôi.”

 

“Đứa trẻ ngoan, con khổ .” Mắt Cố Lão Thái bắt đầu đỏ hoe.

 

Cố Trường Yến đang định thì ngoài nhà đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào –

 

“Theo về nhà!”

 

“Nương… con…”

 

“Ta cái gì mà ! Sớm đây đồng ý mối hôn sự , giờ thì , hừ, cả nhà lưu đày, nhà họ Cố thể là ? Mau theo về nhà!”

 

“Thế nhưng…”

 

“Đừng nhảm! Mau thủ tục hòa ly theo về nhà, nhà họ Vương của thể mất mặt như !”

 

Cố Lão Thái thần sắc nghiêm nghị, vội vàng giãy dụa xuống giường: “Người nhà họ Vương đến ! Mau! Dìu xem!”

 

Thân hình nhỏ bé của Cố Trường Yến vội vàng dìu đỡ bà ngoài, như một cây gậy nhỏ.

 

Vừa khỏi nhà thấy một phụ nhân dáng béo, đầu cài châu báu trâm bạc đang lôi kéo tam tức phụ Vương Trinh Bình ngoài sân. Vương Trinh Bình mặt đầy nước mắt hoảng loạn giãy giụa, nhưng vẫn kéo khỏi sân nhà họ Cố, bên ngoài sân đỗ một chiếc xe ngựa.

 

Nghe thấy động tĩnh mở cửa, Vương thị đầu thấy Cố Lão Thái , vẻ mặt càng hoảng loạn, nghẹn ngào : “Nương… …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-gia-bi-luu-day-ta-dua-vao-he-thong-khuay-dao-giang-son/chuong-3-khoi-trinh.html.]

 

Cố Trường Yến bên cạnh Cố Lão Thái, lạnh nhạt quan sát, trong lòng hiểu rõ.

 

Tam thẩm e là nhà họ Cố cho lắm, đúng hơn, nàng sợ hãi.

 

Gia cảnh của tam tẩu so với nhà họ Cố thì coi như tệ. Nhà họ Vương ở huyện mở một cửa hàng, cuộc sống của Vương Trinh Bình tuy giàu nhưng cũng dư dả hơn nhiều , từ nhỏ cưng chiều mà lớn lên. Sau nàng cùng tam thúc Cố Nghĩa Văn tâm đầu ý hợp, nhà họ Cố dùng nửa gia sản sính lễ thành tâm thành ý đến cầu hôn mấy mới đổi một đoạn nhân duyên cho hai .

 

Thế nhưng mới tân hôn lâu, nhà họ Cố liên lụy lưu đày, gả nhà chồng hưởng một ngày phúc phận sắp trở thành lưu dân, tình nghĩa sâu đậm đến nhường nào mới thể kiên trì tiếp đây.

 

Nàng còn thể thấu, Cố Lão Thái sống mấy chục năm hiểu rõ?

 

“Trinh Bình, lời nương con , về . Là nhà họ Cố của với con, lỡ đại sự cả đời của con, lão bà t.ử sẽ trách con .” Cố Lão Thái an ủi , nhưng Cố Trường Yến thể rõ ràng cảm nhận tay lão thái thái lúc siết chặt, lúc thả lỏng, siết chặt.

 

Nương của Vương thị hừ lạnh một tiếng: “Ban đầu là nhà ngươi sống c.h.ế.t níu kéo cưới khuê nữ của , miệng lưỡi ho rằng nhất định sẽ cho nó sống , đúng là mù mắt mới đồng ý mối hôn sự ! Giờ cả nhà các ngươi lưu đày thì đừng lôi khuê nữ của chịu tội nữa! Các ngươi tự cầu đa phúc !”

 

Nói , bà kéo Vương Trinh Bình lên xe ngựa.

 

Trong xe ngựa, Vương Trinh Bình nhào lòng Vương thị bật nức nở: “Nương… nữ nhi…”

 

Vương thị thấy con gái đau lòng như , khóe mắt cũng kìm mà đỏ hoe. Trước mặt ngoài nàng mạnh mẽ vô cùng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là xót con gái mà thôi.

 

“Đừng , tên tiểu t.ử nhà họ Cố chứ, nương sẽ tìm cho con một phu quân hơn!”

 

Vương thị xoa đầu con gái, thở dài một : “Nương nhiều, cho mang chút lương khô quần áo đến . Còn về nhà họ Cố , cũng liên quan đến chúng nữa, nương xem như là hết bổn phận nhân nghĩa .”

 

Người nhà họ Vương đưa Vương Trinh Bình , nửa buổi chiều Cố Lão Đại lãnh lưu tịch về, cùng còn nhị ca, tam ca, và hy vọng tương lai của nhà họ Cố – tứ ca đang học ở trấn học.

 

Cố Lão Tam khi chuyện thì trầm mặc một lát, Cố Lão Thái sợ suy nghĩ nhiều, chỉ là tự đuổi , Cố Lão Tam ậm ừ gật đầu, tự lo việc của .

 

Mèo Dịch Truyện

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, nhà họ Cố mới dọn hết đồ đạc lên xe la chuẩn khởi hành, từ xa thấy một bóng lảo đảo chạy về phía nhà họ Cố.

 

Lưu thị mắt tinh, kỹ kinh hô thành tiếng: “Kia là… Ôn Bích ?”

 

Cố Lão Thái sững sờ, vội vàng tới. Đợi đến gần, sắc mặt bà chợt đổi, mắt với y phục xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem , chẳng chính là Cố Ôn Bích – nữ nhi duy nhất của nhà họ Cố gả từ hai năm !

 

“Út cưng? Con ?”

 

Cố Ôn Bích là một phu nhân dung mạo thanh tú nhưng lộ rõ vẻ phong sương. Vừa đến gần, nàng liền quỳ sụp xuống mặt Cố lão thái, đôi mắt sưng húp đỏ hoe, nấc lên từng tiếng: “Mẫu ! Nữ nhi trở về! Nữ nhi với !”

 

Cố lão thái vết m.á.u nơi khóe miệng và những dấu tát sưng đỏ mặt nàng, trong lòng đau nhói, kéo nàng dậy gầm lên: “Phải chăng là trượng phu ngươi động thủ?!”

 

Cố Ôn Bích lắc đầu, nghẹn ngào : “Mẫu , đừng hỏi nữa. Nữ nhi tin Cố gia gặp họa, phát phối đến Hạ Tây Quận, nữ nhi liền trở về, chỉ mong từ nay về ở bên chăm sóc !”

 

 

Loading...