Toàn Gia Bị Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Khuấy Đảo Giang Sơn - Chương 227: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:18:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mở Hội nghị Gia đình
Cố Trường Yến mặt biểu cảm, ngữ khí lạnh như băng: “Vậy thì mẫu đừng tha thứ cho đứa trẻ thì hơn.”
Nghe , nhà họ Cố đều sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Trường Yến đối xử với nhà đều là cận, ôn hòa, đây là đầu tiên nàng lạnh mặt.
Điều khiến chút quen, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.
“Trường Yến, lời con … nặng .” Lưu thị nhẹ giọng .
“Mẫu , các thật sự nghĩ Trường Tỉnh là do ai bắt ? Ta dùng cách gì để cứu thằng bé về?” Cố Trường Yến hỏi ngược họ.
Người nhà họ Cố gì nữa.
Cố Trường Yến : “Ta nghĩ chúng cần thiết đóng cửa , chuyện một phen!”
Vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến nhà họ Cố đều cảm thấy da đầu tê dại.
Cố lão thái trầm tư một lát, vỗ tay một cái, : “Ngoan bảo đúng lắm, nhà quả thực nên xuống chuyện rõ ràng!”
Sau đó, nhà họ Cố phòng ăn.
“Mộc Đầu, ngươi dẫn bọn trẻ chơi .” Khi Cố Trường Yến trở về, Mộc Đầu cũng tới.
Ban đầu vẫn theo dõi động tĩnh của Đông cung, khi thấy thị vệ lén lút ngoài, quả quyết theo.
Rồi, thấy Cố Trường Tỉnh giấu .
Nghĩ đến lời nhắc nhở của Cố Trường Yến, Mộc Đầu cũng nửa đường cướp , mà lẳng lặng theo những hộ tống Cố Trường Tỉnh về nhà.
Lúc , Cố Trường Yến định mở hội nghị gia đình, liền giao bọn trẻ cho .
Mộc Đầu gật đầu, định bế Cố Trường Tỉnh, đứa bé nhỏ nhất, thì Cố Trường Tỉnh bỗng òa lên, nhào lòng Đinh thị chịu rời.
Cố Trường Yến ấn thái dương: “Trường Tỉnh ở , ngươi dẫn ca ca của và Trường Phúc ngoài .”
Mộc Đầu gật đầu: “Được.”
Sau đó, dẫn Cố Trường Phúc và Cố Trường An ngoài chơi cưỡi ngựa, còn Đinh thị thì ôm Cố Trường Tỉnh, nhẹ nhàng an ủi thằng bé.
Cố Trường Yến liếc một cái, cũng gì.
“Mọi đều xuống .” Cố Trường Yến mặt biểu cảm mở lời, “Bây giờ sẽ kể cho các những gì trong mấy ngày Trường Tỉnh bắt cóc.”
Người nhà họ Cố , tò mò.
Rồi, Cố Trường Yến liền kể.
Nàng hạ độc Thái t.ử như thế nào, ép Thái t.ử thỏa hiệp , đều kể tường tận cho họ .
Người nhà họ Cố xong, sắc mặt tái nhợt.
Trong đầu chỉ hai chữ—c.h.ế.t !
Cố Trường Yến dám hạ độc Thái tử, điều còn nghiêm trọng hơn cả việc x.é to.ạc mặt với Thái t.ử nữa!
“Lời xong, các suy nghĩ gì ?” Cố Trường Yến hỏi.
Sau đó, lâu thật lâu một ai lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-gia-bi-luu-day-ta-dua-vao-he-thong-khuay-dao-giang-son/chuong-227.html.]
Cố Trường Yến khẽ nhếch khóe môi, cố ý lạnh lùng : “Các gì để , chuyện . Nếu các cảm thấy mang tai họa đến cho gia đình, bây giờ thể tạo một sự cố, cắt đứt quan hệ với các , đó đưa các về Bạch Đế Thành. Sau bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào, cũng đều liên quan gì đến các .”
“Không !” Lần , lập tức nhảy phản đối.
Cố lão đại lập tức dậy, vẻ mặt nghiêm túc : “Bất kể xảy chuyện gì, con vẫn là con gái của !”
“Cho dù chuyện sẽ khiến cha mất đầu ?” Cố Trường Yến trong lòng cảm động, nhưng vẫn nhấn mạnh hỏi một câu.
“Đương nhiên!” Cố lão đại nổi giận : “Trường Yến, con đừng sợ, là Thái t.ử thì ? Cho dù là hoàng đế, nếu dám bắt nạt con, cha sẽ liều cái mạng cũng bảo vệ con!”
Lưu thị bên cạnh y tá hỏa, vội kéo y một cái: “Nàng cha! Cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Cố lão đại gầm lên xong, mới hậu tri hậu giác hồn , sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Khi mở miệng nữa, giọng run rẩy.
, ý nghĩ của y đổi: “Trường Yến, cha con đây bản lĩnh gì, kiếm nhiều tiền, cũng cho con quyền thế, nhưng dù thế nào nữa, vẫn là cha con, bất kể xảy chuyện gì, dù là đao kiếm c.h.é.m xuống, cũng rơi lên đầu .”
Lưu thị vỗ vỗ tay Cố Trường Yến: “Trường Yến, con từ nhỏ chủ kiến. Nếu vì con, chúng e rằng cũng thể sống tiếp ở Hạ Tây Quận, con lựa chọn, thì chúng sẽ luôn ở bên con.”
Cố lão đại và Lưu thị với tư cách là cha , bày tỏ suy nghĩ của ngay lập tức.
Cố lão thái : “Ta cũng ! Khó khăn lắm mới từ Bạch Đế Thành dọn đến kinh thành, còn kết bạn với Thái hậu nương nương, cho dù là c.h.é.m đầu, mặt tăng cũng mặt Phật chứ? Vả , một nửa bước đặt chân quan tài , sợ gì cái c.h.ế.t? Ta chỉ sợ Ngoan bảo ở bên cạnh! Hơn nữa, Ngoan bảo là phúc tinh của nhà , Thái t.ử thì ? Ai cũng bắt nạt Ngoan bảo nhà chúng !”
Cố lão đầu gật đầu: “ ! Ai cũng bắt nạt Ngoan bảo nhà chúng !”
Cố Trường Yến trong lòng cảm động.
Mèo Dịch Truyện
Đây chính là nhà của nàng!
“Ta nghĩ, vẫn là nên phân gia.” Lúc , Cố lão tam đột nhiên mở miệng.
Cố lão đầu trợn mày trừng mắt, đập bàn: “Lão tam, cha ngươi đây còn c.h.ế.t !”
“Cha, đừng kích động.” Cố Tam lão gia an ủi ông, đoạn với Cố Trường Yến, “Trường Yến, nếu như con , Thái t.ử để mắt đến cả nhà chúng , thì việc chúng tụ tập sẽ trở thành một mục tiêu lớn. Nếu như , chúng chi bằng mượn cớ phân gia, phân tán sự chú ý, ngấm ngầm phát triển, đó tương trợ lẫn ?”
Cố Trường Yến ánh mắt khẽ lóe lên, “Thật , chủ ý của Tam thúc vô cùng . Chỉ là, nếu phân gia, xưởng mộc của cha thì , nhưng tiêu cục của Nhị thúc và vựa lương thực của Tam thúc e là khó mà ăn phát đạt .”
Không Cố Trường Yến tự khoa trương, gia đình Cố gia thể ăn ở Kinh thành, ban đầu là nhờ danh tiếng của Cố Trường Yến.
Nếu vì nể mặt Cố Trường Yến, tiêu cục của Cố Nhị lão gia và vựa lương thực của Cố Tam lão gia căn bản thể nào khởi nghiệp ở một Kinh thành tấc đất tấc vàng .
Nghe , Cố Tam lão gia mỉm , hề bận tâm, “Dù cho phân gia, nhưng chúng vẫn là Cố gia. Chỉ cần còn một tầng quan hệ thích, dù coi trọng như cũng chẳng . Dù thì, mối ăn chính của vựa lương thực của ở Kinh thành, mà tiêu cục của Nhị ca cũng thể mở ở Kinh thành.”
Cố Trường Yến ngạc nhiên, “Các nghĩ kỹ từ ?”
Nghe ý Cố Tam lão gia, dường như là tính toán từ lâu, chứ ý nghĩ chợt nảy hôm nay.
Cố Tam lão gia gật đầu, “ , thực suốt thời gian , và Nhị ca vẫn luôn suy nghĩ vì chúng ở Bạch Đế Thành thể tiêu cục và vựa lương thực phát đạt, mà ở Kinh thành ? Sau đó, thông qua quan sát, chúng nhận , tiêu cục và vựa lương thực đều thích hợp để ở Kinh thành. Bởi , cứ mãi ở Kinh thành, ngược sẽ cản trở kế hoạch phát triển kinh doanh lớn mạnh của chúng .”
Cố Trường Yến trầm tư.
Ban đầu nàng đặt cả Cố gia mắt , là dùng thế lực của bản để bảo vệ từng trong Cố gia, nhưng nàng từng nghĩ tới, những khác trong Cố gia cũng ý nghĩ ngoài, trở nên mạnh mẽ hơn.
“Vậy nên, Tam thúc, Nhị thúc, các rời khỏi Kinh thành?” Cố Trường Yến hỏi.
Cố Tam lão gia chút do dự gật đầu.
Cố Nhị lão gia do dự một chút, “Kinh thành quả thật thích hợp để mở tiêu cục, nhưng… rời nhà quá xa.”
Cố Nhị lão gia tuy là cha của mấy đứa trẻ, nhưng theo Cố lão đầu ruộng nửa đời , sớm quen với tính cách lời cha .