Toàn Gia Bị Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Khuấy Đảo Giang Sơn - Chương 226: --- Lại thỉnh Cố Trường Yến

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:18:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng vội vàng sai Tiểu Phúc t.ử phòng giúp Thái t.ử mặc y phục chỉnh tề, còn thì dẫn theo các nữ t.ử trở về cung bẩm báo chuyện với Hoàng hậu.

 

Các nữ t.ử , trong lòng lo lắng thôi.

 

Các nàng chuyện Thái t.ử " ", nếu Hoàng hậu nương nương nảy sinh ý g.i.ế.c diệt khẩu, thì các nàng một cũng thoát !

 

Nghĩ như , các nàng liền ngó , tính toán thể nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.

 

Tuy nhiên, Hạ cô cô sớm thấu ý định của các nàng.

 

"Các ngươi nếu ngoan ngoãn theo , đến mặt Hoàng hậu nương nương, lẽ thể tha cho các ngươi khỏi c.h.ế.t, nhưng nếu bây giờ các ngươi dám gây rối, liền thể lấy danh nghĩa mưu đồ ám sát Thái t.ử mà c.h.é.m c.h.ế.t các ngươi ngay tại chỗ!" Hạ cô cô uy hiếp.

 

Nghe , các nữ t.ử lòng như tro nguội.

 

Vào cung thể c.h.ế.t, bây giờ bỏ trốn thì c.h.ế.t ngay tại chỗ. Tuy c.h.ế.t sớm siêu thoát sớm, nhưng lúc , các nàng đều đang nghĩ thà sống lay lắt còn hơn c.h.ế.t ngay tức khắc.

 

Một bên khác, Tiểu Phúc T.ử mới giúp Thái t.ử mặc y phục xong, Thái t.ử nghiến răng nghiến lợi : “Đến Vĩnh Thọ Điện thỉnh Cố thần y! Lập tức thỉnh nàng tới đây!!”

 

Tiểu Phúc T.ử cũng dám chần chừ, đầu chạy như bay.

 

Chẳng mấy chốc, Tiểu Phúc T.ử mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển tiến cung.

 

Thấy Cố Trường Yến, Tiểu Phúc T.ử “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, : “Cố thần y! Cố đại nhân! Người mau tới Đông cung! Điện hạ thỉnh qua đó!!”

 

Cố Trường Yến nhướng mày, vờ như hiểu: “Thái t.ử điện hạ ? Nếu bệnh thì thể đến Thái y thự thỉnh , chỉ là một ‘đại phu bình thường’ chuyên điều dưỡng thể cho Thái hậu nương nương, vả Thái t.ử điện hạ cũng tin tưởng , cũng chỉ như , đuổi khỏi Đông cung mà thôi.”

 

Tiểu Phúc T.ử sắp đến nơi, vội : “Cố thần y! Cố đại nhân! Người đừng dây dưa nữa, Thái t.ử điện hạ hiện giờ tình trạng tệ, mà còn chần chừ, e rằng…”

 

Cố Trường Yến phất tay: “Thôi thôi thôi, thì ? Đừng chảy nước mắt nữa, ghê tởm.”

 

Tiểu Phúc T.ử , lập tức lau khô nước mắt mặt.

 

Suốt chặng đường , Cố Trường Yến gần như Tiểu Phúc T.ử kéo chạy, khỏi cung môn liền lên xe ngựa, một đường xóc nảy.

 

Vừa tới cửa Đông cung, Tiểu Phúc T.ử kéo nàng chạy tiếp.

 

Đến cửa phòng Thái tử, Cố Trường Yến thở hồng hộc.

 

“Ngươi tiểu thái giám thật vô lễ, nếu , sẽ cùng ngươi nữa .” Cố Trường Yến trừng mắt Tiểu Phúc Tử, vui .

 

Tiểu Phúc T.ử : “Nếu thể cứu Điện hạ, đ.á.n.h mắng, nô tài đều cam tâm tình nguyện chịu đựng!”

 

Cố Trường Yến khẽ hừ một tiếng, bước trong, thấy Thái t.ử đang giường thể động đậy, hai mắt đỏ ngầu.

 

“Điện hạ trở nên t.h.ả.m hại như ?” Cố Trường Yến tiến lên, khẽ mỉm , “Hôm nay, Điện hạ còn cho rằng hạ quan hạ độc ?”

 

Trong lòng Thái t.ử sớm xác định là nàng hạ độc, nhưng giờ phút y đích thực là cá thớt, tự nhiên dám cứng rắn đối đầu với Cố Trường Yến.

 

“Loại độc ác độc như , tự nhiên thể là do Cố đại nhân hạ!” Thái t.ử nghiến răng nghiến lợi .

 

Cố Trường Yến thấy y phối hợp như , khóe môi cong lên khẽ: “Đã như , Điện hạ còn cần hạ quan khám ‘bệnh’ cho ?”

 

“Tự nhiên là cần!” Thái t.ử cố nén sự căm hờn trong lòng, nặn một nụ còn khó coi hơn cả : “Làm phiền Cố đại nhân !”

 

“Không phiền, phiền.” Cố Trường Yến khóe miệng vẫn vương nụ , tiến lên đặt tay lên cổ tay Thái tử, thăm dò mạch đập.

 

Nàng thăm mạch, lắc đầu: “Thái t.ử nên sớm tìm hạ quan mới , nếu là hôm qua, sớm chẩn đoán sớm uống thuốc, chừng hôm nay khỏi . Giờ đây ‘bệnh’ nhập phủ tạng, khỏi hẳn e rằng tốn một phen công sức.”

 

Thái t.ử , chỉ thấy lòng kinh hãi: “Vậy , mới thể bách bệnh tiêu trừ?”

 

Cố Trường Yến như như y: “Vậy thì xem Thái t.ử điện hạ thành ý .”

 

Thái t.ử trầm mặc một lát, giữa mạng sống của và việc uy h.i.ế.p Cố Trường Yến, y chọn vế .

 

Y : “Nghe đường Cố đại nhân bặt vô âm tín, quả nhân thể phái tìm, bảo đảm trong ba ngày sẽ tìm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-gia-bi-luu-day-ta-dua-vao-he-thong-khuay-dao-giang-son/chuong-226-lai-thinh-co-truong-yen.html.]

 

Cố Trường Yến khẽ , dứt khoát rút tay về: “Đã như , hạ quan chuẩn t.h.u.ố.c cho Điện hạ, ba ngày , lẽ sẽ sắc xong t.h.u.ố.c .”

 

Thái t.ử trong lòng chợt giật , lập tức đổi giọng: “Hôm nay! Hôm nay nhất định sẽ tìm về, đường của ngươi nhất định sẽ bình an vô sự trở về nhà.”

 

Cố Trường Yến mỉm : “Đã như , hạ quan bây giờ sẽ chuẩn t.h.u.ố.c cho Thái tử, bây giờ uống một thang, chiều uống một thang, đợi đến tối… khi đường về nhà thì uống thang cuối cùng, Điện hạ lẽ sẽ bách ‘bệnh’ tiêu trừ chứ?”

 

Câu cuối cùng đó, mang theo một dấu hỏi.

 

Hiển nhiên, là ném vấn đề cho Thái tử.

 

Thái t.ử lập tức hiểu ý trong lời nàng, nghiến răng nghiến lợi đáp lời: “Đó là điều tự nhiên!”

 

Cố Trường Yến chợt cảm thấy hài lòng.

 

Chẳng mấy chốc, thang t.h.u.ố.c đầu tiên sắc xong.

 

Thái t.ử khi uống xong, liền cảm thấy hai chân dần dần khôi phục tri giác, nhưng cánh tay và chỗ đang xụi lơ vẫn chút tri giác nào.

 

“Cố Trường Yến! Ngươi đang lừa gạt quả nhân ! Tại tay của quả nhân và… đến giờ vẫn tri giác!?” Thái t.ử chất vấn.

 

Cố Trường Yến thản nhiên : “Đây mới là thang t.h.u.ố.c đầu tiên, các chỗ khác cũng khôi phục như cũ, tự nhiên là uống hết ba thang t.h.u.ố.c mới thể bách ‘bệnh’ tiêu trừ chứ!”

 

Thái t.ử tức đến nghẹn một ngụm m.á.u ở cổ họng, phun cũng .

 

“Điện hạ, đợi thang t.h.u.ố.c thứ hai buổi chiều . Uống xong thang thứ hai, chừng chỗ đó của thể khôi phục đấy?” Cố Trường Yến híp mắt .

 

Mèo Dịch Truyện

Sắc mặt Thái t.ử khó coi, nhưng cũng thể sai khiến Cố Trường Yến.

 

Hiện giờ mạng y trong tay Cố Trường Yến, còn tư cách gì để nắm thóp nàng?

 

Đợi Cố Trường Yến chuẩn thang t.h.u.ố.c thứ hai xong, Thái t.ử mặt mày đen sạm gọi : “Đi, đem thằng nhóc thối đó trả về Cố gia!”

 

Thị vệ , cũng dám hỏi vì , lập tức đáp lời.

 

Thang t.h.u.ố.c thứ ba của Cố Trường Yến sắc xong, Cố Trường Tỉnh cũng đưa về Cố gia.

 

“Thuốc sắc xong , Tiểu Phúc Tử, ngươi đưa cho Thái t.ử điện hạ .” Cố Trường Yến đổ nước t.h.u.ố.c , dòng nước t.h.u.ố.c đen kịt, nàng khẽ một tiếng: “Lương d.ư.ợ.c khổ khẩu, hãy Điện hạ nhất định uống hết nhé.”

 

Tiểu Phúc T.ử nhớ lúc nãy khi sắc thuốc, Cố Trường Yến cho hoàng liên hết đến khác, mặt liền nhăn nhó.

 

Khi Thái t.ử uống thuốc, chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.

 

mà, thang t.h.u.ố.c cuối cùng , uống cũng uống.

 

Tiểu Phúc T.ử đành .

 

Cố Trường Yến khỏi Đông cung.

 

Chỉ là, nàng xe ngựa về cung, mà thẳng về Cố gia.

 

Lúc , nhà họ Cố đang ôm Cố Trường Tỉnh, “trả về”, mà lóc om sòm.

 

Đến cả Cố Trường Yến trở về, họ cũng hề để ý.

 

“Khụ khụ khụ.”

 

Cố Trường Yến ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của nhà họ Cố: “Nãi, gia, cha, mẫu , con về .”

 

“Ngoan bảo!” Cố lão thái vội vàng tiến lên nắm tay nàng, xúc động đến rơi nước mắt: “Ngoan bảo, Trường Tỉnh là do con cứu về ?”

 

Cố Trường Yến phủ nhận, gật đầu: “Phải.”

 

Đinh thị lộ vẻ ơn: “Trường Yến, cảm ơn con! Cảm ơn con! Nếu con, đời e rằng sẽ bao giờ tha thứ cho bản !”

 

 

Loading...