Toàn Gia Bị Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Khuấy Đảo Giang Sơn - Chương 181: Như Uy Hắc Hóa ---

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:17:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Như Uy kinh ngạc sững sờ tại chỗ: “Ngươi, ngươi đều …”

 

“Ta là một đại phu, ngày ngày chẩn mạch, kê t.h.u.ố.c cho nàng, thể ? Trước đây còn tưởng t.h.u.ố.c hiệu nghiệm, nhưng khi tra xét từng ly từng tý, phát hiện vấn đề căn bản ! Nếu các ngươi lời khuyên của y sĩ, còn thể ngăn cản các ngươi tìm đến cái c.h.ế.t ?” Cố Trường Yến lạnh lùng châm chọc.

 

“Không , , là t.h.u.ố.c của ngươi…”

 

“Ngươi , t.h.u.ố.c của chữa khỏi Như Hoa, nên nàng chọn uống? Ngươi cho rằng nàng là tiên nữ ? Có thể chữa mà tự khỏi bệnh?” Nghe thấy đối phương còn đổ trách nhiệm lên đầu , Cố Trường Yến tức giận bật .

 

“Để đối phó với bệnh lạ của nàng, buộc dùng t.h.u.ố.c mạnh, tuy tổn hao thể, nhưng đó chỉ cần điều dưỡng thể hồi phục.”

 

“Thuốc mạnh tức là sẽ gây phản ứng kịch liệt cho cơ thể, nên nàng cảm thấy khó chịu là điều bình thường, nhưng nếu nàng uống thuốc, cơ thể tự nhiên thấy dễ chịu, song càng tạo điều kiện cho bệnh tình lan tràn khắp cơ thể!”

 

“Cái ‘khỏe mạnh’ đây của nàng là hồi quang phản chiếu đổi lấy bằng sinh mạng, thể khỏe? Giờ đây thời gian ăn cắp hết, đến lúc xuống Diêm Vương điện, ngươi đến cầu xin ?”

 

“Cầu xin tác dụng gì? Trước đây cho bao nhiêu thuốc, bất chấp việc giành giật sinh mạng với Diêm Vương, ngày đêm nghiên cứu t.h.u.ố.c mới, kết quả các ngươi cố chấp đến , thể trách ai?”

 

“Trách nhiệm , dù đổ thế nào thì hình như cũng thể đổ lên đầu !”

 

Từ khi Như Hoa lời khuyên của y sĩ, trong lòng Cố Trường Yến dồn nén một cục tức, đến giờ thật sự nhịn nữa, liền tuôn một tràng.

 

Như Uy xong, sắc mặt khi xanh khi trắng, nhưng tìm lời nào để phản bác.

 

, uống t.h.u.ố.c là Như Hoa, dung túng nàng uống t.h.u.ố.c là Như Uy, bọn họ tự che giấu lẫn , thì liên quan gì đến Cố Trường Yến ?

 

“Cố thần y, cầu xin , hãy cứu ! Lần , tuyệt đối sẽ khiến nàng lời, sẽ bao giờ đổ bỏ t.h.u.ố.c của nữa!”

 

Như Uy vẫn khổ sở cầu xin.

 

Cố Trường Yến lắc đầu: “Bây giờ cứu nàng , mà là thật sự vô phương cứu chữa.”

 

“Không! Không!”

 

“Cố thần y! Người chắc chắn cách, đúng ?!”

 

“Người chắc chắn cách, cầu xin ! Cầu xin ! Cứu ! Người nhất định thể cứu nàng! Người nhất định thể cứu nàng!”

 

Như Uy cảm xúc kích động, thấy Cố Trường Yến vẫn thờ ơ , trong lòng sốt ruột, liền vọt tới phía nàng.

 

ngay khoảnh khắc tiếp theo, ám vệ xông chặn .

 

“Chấp nhận hiện thực .” Cố Trường Yến lạnh lùng : “Không cứu , mà là chính các ngươi tự tìm đến cái c.h.ế.t!”

 

Mèo Dịch Truyện

Nói , nàng sải bước khỏi lều trại.

 

Như Uy gào thét t.h.ả.m thiết, thấy Cố Trường Yến định bỏ , lập tức động thủ.

 

Trong phút chốc, ám vệ địch nổi sự liều mạng chống cự của đối phương.

 

Cố Trường Yến cao giọng hô lên: “Người ! Khống chế !”

 

Ngay đó, binh sĩ tuần tra bên ngoài khu cách ly xông , cuối cùng cũng khống chế Như Uy.

 

Cố Trường Yến trong đám đông với Như Uy: “Thay vì lãng phí thời gian ở chỗ , chi bằng trở về gặp ngươi cuối!”

 

Nói xong, nàng sải bước rời khỏi khu cách ly.

 

Như Uy sững sờ, binh sĩ áp giải , ném trở lều trại nơi Như Hoa đang ở.

 

“Ca, ca…”

 

Trên giường, giọng Như Hoa vô cùng yếu ớt.

 

Như Uy như tỉnh mộng, vội vàng bò tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Như Hoa, ca ca ở đây, ca ca ở đây!”

 

“Ca, sắp c.h.ế.t ? Ta sợ, sợ quá… Ta c.h.ế.t, c.h.ế.t mà…” Như Hoa nức nở, thở dốc nặng nề lóc.

 

“Muội sẽ c.h.ế.t, sẽ c.h.ế.t! Ca ca nhất định sẽ để c.h.ế.t!” Như Uy nắm c.h.ặ.t t.a.y Như Hoa, rõ ràng còn cách nào, nhưng đối mặt với hiện thực.

 

“Ca, ca… Ta, hình như thấy nữa , lạ thật, cũng thấy gì nữa, ca, ca… Ta sợ, … sợ lắm…”

 

Đôi mắt đong đầy nước mắt của Như Hoa dần dần mất thần sắc, trở nên trống rỗng, thở cũng yếu dần, yếu dần, cho đến khi biến mất.

 

Như Uy hoảng loạn thất thố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-gia-bi-luu-day-ta-dua-vao-he-thong-khuay-dao-giang-son/chuong-181-nhu-uy-hac-hoa.html.]

 

Hắn ôm chặt Như Hoa lòng, gào xé lòng: “Như Hoa? Như Hoa! Như Hoa!!”

 

Thế nhưng, Như Hoa tỉnh .

 

Thân thể nàng dần lạnh , trái tim cũng ngừng đập.

 

Như Hoa c.h.ế.t.

 

C.h.ế.t trong một trận dịch bệnh đột ngột.

 

Nếu ngày đó chuyện ngu xuẩn, ép Như Hoa uống t.h.u.ố.c đàng hoàng, thì chuyện lẽ khác chăng?

 

Cố Trường Yến rõ ràng Như Hoa uống thuốc, vì ngăn cản, vì mặc kệ?

 

Rõ ràng, nàng thể cứu Như Hoa mà!

 

Tư tưởng trong đầu Như Uy hỗn loạn, nhưng nghĩ nghĩ , vẫn cảm thấy, Như Hoa c.h.ế.t , trách nhiệm lớn nhất vẫn là ở Cố Trường Yến!

 

“Như Hoa, Như Hoa…”

 

“Muội đừng mà!”

 

“Ở thế gian , ca ca chỉ duy nhất một , nếu c.h.ế.t , ca ca ?”

 

“Như Hoa, Như Hoa…”

 

Như Uy rơi nỗi bi thương tột độ, thể tự kiềm chế.

 

Binh sĩ canh gác bên ngoài lều trại, cho phép bất cứ ai , nhưng cũng để Như Uy rời .

 

Qua một đêm, Bạch Phụng Di lệnh cho kéo t.h.i t.h.ể Như Hoa ngoài hỏa thiêu.

 

Thi thể mang mầm bệnh xử lý nhanh chóng, nếu thể sẽ gây dịch bệnh thứ cấp!

 

Thế nhưng, Như Uy đồng ý.

 

Phàm là nào đến gần t.h.i t.h.ể Như Hoa đều đ.á.n.h văng .

 

Trong bất đắc dĩ, Bạch Phụng Di đành điều thêm binh sĩ, một phần áp chế Như Uy, một phần xử lý t.h.i t.h.ể Như Hoa.

 

Như Uy phát điên, giống như một con dã thú mất lý trí.

 

Cố Trường Yến thấy bọn họ cứ chần chừ mãi, liền dứt khoát phân phát một gói thuốc, trực tiếp cho bất tỉnh.

 

Thi thể Như Hoa cháy ròng rã một ngày một đêm.

 

Đợi đến khi Như Uy tỉnh , Như Hoa biến thành một hũ tro cốt.

 

Binh sĩ đưa hũ tro cốt cho : “Đây là tro cốt của ngươi, hãy mang về .”

 

Như Uy thê lương, u ám : “Ân tình của tướng quân và Cố thần y, sẽ bao giờ quên!”

 

Sau đó, Như Uy biến mất.

 

“Đi tìm!” Bạch Phụng Di hạ lệnh, binh sĩ chia thành nhiều ngả, vượt núi, dọc sông, tản khắp nơi tìm .

 

Thật sự là phận của Như Uy quá đặc biệt, nếu chạy tập hợp những kẻ phản quốc khác, thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một tai họa lớn!

 

Thế nhưng, dù bọn họ tìm kiếm cách nào, cũng thấy tung tích của Như Uy.

 

Cố Trường Yến an ủi Bạch Phụng Di: “Đây là địa bàn quen thuộc của , nếu ngươi tìm thấy, tự nhiên hàng ngàn cách. Ngươi dù lật tung từng tấc đất, lẽ cũng tìm thấy .”

 

để sống, quá nguy hiểm!” Bạch Phụng Di khỏi bực bội: “Ta đáng lẽ nên g.i.ế.c ngay khi đầu hàng!”

 

Nếu thì cũng sẽ vô vàn phiền phức !

 

Cố Trường Yến vỗ vỗ tay : “Cứ thuận theo tự nhiên , Như Uy tuy võ công bất phàm, nhưng hiện tại , vũ khí, đại quân phản quốc tập hợp đây cũng ngươi đ.á.n.h tan, dù tìm nữa, cũng thể đạt quy mô như , đối với ngươi mà , chẳng qua chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.”

 

Bạch Phụng Di gật đầu.

 

Hắn cũng hiểu Cố Trường Yến lý, nhưng một ngày bắt Như Uy, vẫn cảm thấy như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối luôn rình rập, khiến thể nào thật sự yên tâm.

 

 

Loading...