Toàn Gia Bị Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Khuấy Đảo Giang Sơn - Chương 14: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:13:45
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lũ Bám Đuôi
Cố Trường Yến lập tức cau mày.
Nàng ước chừng lượng đối phương, hơn hai mươi , cả nam lẫn nữ, đa là những trung niên ba bốn mươi tuổi, trẻ con.
Trẻ con… lẽ những kẻ trong hang ổ mã phỉ ăn sạch .
Nếu xảy xung đột với nhóm , gia đình họ Cố thương, phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i và trẻ nhỏ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Tuy nhiên…
Cố Trường Yến liếc cây nỏ Bách Lý Phong đang đeo lưng, kể từ khi nàng cho mượn nỏ, vẫn luôn đeo sát , rời nàng nửa bước.
“Bảo quản nỏ, đừng để khác trộm mất.”
Bách Lý Phong nghiêm túc đáp, “Được.”
Cố Trường Yến sờ con d.a.o găm ba cạnh giắt lưng.
Nếu thật sự kẻ nào điều mà dám nảy ý đồ với một cô bé như nàng, thì đừng trách nàng dùng d.a.o găm ba cạnh giúp chúng nó “phóng máu” !
“Đại nương, chúng đều là những kẻ đáng thương cùng đường, các thể giúp đỡ, cho chúng mượn chút rượu t.h.u.ố.c ?”
“Ta thấy đứa bé còn đeo nỏ, thứ nguy hiểm như mà để một đứa trẻ con cầm thì ! Vừa chỗ chúng dùng, đến lúc đó nếu săn gà rừng, thỏ rừng về, còn thể chia cho các một phần nữa chứ!”
Cố Trường Yến xong, tức đến bật .
Nỏ là vũ khí nàng đổi, rượu t.h.u.ố.c cũng là t.h.u.ố.c nàng đổi, mà để đổi những thứ , nàng suýt chút nữa tên đầu lĩnh mã phỉ bóp c.h.ế.t!
Những kẻ đang thèm vũ khí của bọn họ!
Từng đôi mắt đen ngòm, tràn đầy tham lam.
Lấy oán báo ơn?!
Mèo Dịch Truyện
“ là cây vỏ ắt c.h.ế.t, hổ thì vô địch thiên hạ!” Không đợi Cố Trường Yến phản bác, Cố Lão Thái chống nạnh mắng nhiếc, “Rượu t.h.u.ố.c và nỏ là đồ của chúng , dựa mà cho các ngươi dùng? Ta là cha các ngươi, mà chăm sóc lũ con cháu bất hiếu ? Chúng hảo tâm hảo ý cứu các ngươi, mà còn đến cướp đồ của lão nương!”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi một bà lão nhà quê thật thô tục!”
“Xa nhà mà, tương trợ giúp đỡ mới là đạo lý để sống lâu dài chứ!”
“Hơn nữa chúng cũng mượn trả…”
Một đám ngươi một câu một câu biện bạch.
Cố Lão Thái là thế nào?
Một phụ nhân nuôi nấng năm con trai và một con gái ở nơi rừng sâu núi hiểm, thể ngây thơ tin lời bịa đặt của bọn chúng?
“Phì!”
Cố Lão Thái nhổ hai chữ, nước bọt suýt b.ắ.n mặt đám đó, “Đồ mặt dày vô sỉ, còn dám thèm đồ của nhà , lão nương chỉ cần vác gậy lên là thể đ.á.n.h cho bọn các ngươi một trận!”
Một đám , mười mấy cái miệng cũng mắng một nàng.
Mắng cho bọn chúng tái mặt, một lời cũng dám , Cố Lão Thái đầu , thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Cố Trường Yến.
“Nãi, thật là lợi hại quá!”
Bách Lý Phong cũng vẻ mặt ngưỡng mộ tương tự, “Bà bà thật là lợi hại!”
Cố Lão Thái là đầu tiên mắng mà ngưỡng mộ, mặt già đỏ bừng, nhưng vẫn kiêu ngạo , “Đó là do bọn chúng đáng mắng!”
Cố Trường Yến tâm đắc gật đầu, “! Chính là bọn chúng đáng mắng!”
Bách Lý Phong cũng gật đầu theo.
Sau đó, gia đình họ Cố nghỉ ngơi xong, tiếp tục lên đường.
ngờ đám mặt dày như , giống như một lũ bám đuôi, nhà họ Cố , chúng ; nhà họ Cố dừng nghỉ ngơi, chúng cũng dừng nghỉ ngơi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-gia-bi-luu-day-ta-dua-vao-he-thong-khuay-dao-giang-son/chuong-14.html.]
Không sợ trộm đến trộm, chỉ sợ trộm rình mò.
“Nương, bọn chúng theo .” Cố Lão Nhị bực bội lườm đám bám đuôi đó một cái, tức đến nghiến răng, “Chúng nên nghĩ cách hất bỏ bọn chúng ?”
"Chúng cả trẻ nhỏ lẫn phụ nữ mang thai, chỉ dựa sức đường thì sánh bằng đám bên kẻ trai tráng?" Cố Lão Tam đợi Cố Lão Thái lên tiếng hỏi ngược .
Cố Lão Nhị sắc mặt khó coi, "Lẽ nào cứ để bọn chúng theo mãi ?"
"Đường lớn thênh thang, ngươi quản bọn chúng lối nào? Dù ngươi tranh cãi với bọn chúng cũng chỉ phí lời mà thôi." Đối với hạng vô , Cố Lão Tam khi ăn buôn bán thấy nhiều nên vẫn giữ bình tĩnh, "Mẫu cảnh cáo bọn chúng từ , nếu bọn chúng dám nảy sinh ý đồ , chúng thể g.i.ế.c gà dọa khỉ."
Cố Lão Nhị lúc mới miễn cưỡng kìm nén cảm xúc.
Cố Lão Tam đầu dặn dò mấy đứa trẻ, bao gồm Cố Trường Yến, "Sau , thấy đám thì tránh xa một chút, tuyệt đối đừng một với bọn chúng. Nếu bọn chúng gọi các con , cứ giả vờ như thấy. Hiểu ?"
Cố Trường Yến cùng mấy đứa trẻ khác lập tức gật đầu đáp lời.
Đêm xuống, nhà họ Cố một nữa dừng nghỉ ngơi.
Gió heo may cuối thu mang theo lạnh của sương giăng, Cố Trường Yến lạnh đến run rẩy. Nửa đêm, nàng tiện tay đổi một chiếc áo len trẻ em mặc bên trong, quả nhiên ấm áp hơn nhiều.
Thấy Cố Trường An đang co ro ngủ trong lòng cha, nàng mím môi, đẩy y một cái, "Ca ca, dậy tiểu đêm!"
Cố Trường An đẩy mấy cái, cằn nhằn một câu "Đừng ồn" đầy bực bội lật ngủ tiếp.
Cố Trường Yến sợ y ngủ cả đêm sẽ nhiễm lạnh, vội vàng ghé tai y , "Ca ca, ngươi ăn kẹo ?"
Cố Trường An chậm chạp mở mắt, vẻ ngây ngô như mới tỉnh dậy, "Muội , ngươi ... ngươi ... , kẹo ư?"
Cố Trường Yến khẽ dỗ dành y, "Ngươi rừng tiểu, sẽ cho ngươi một viên kẹo."
Cố Trường An kẹo thật, liền ngoan ngoãn bò dậy.
Cố Trường Yến kéo y rừng, thừa lúc y cởi quần tiểu, nàng đổi một chiếc áo len trẻ em, đó giúp y mặc , khoác áo ngoài.
"Không, lạnh nữa!" Mắt Cố Trường An sáng rực, toe toét định cởi , "Muội... , mặc!"
Cố Trường Yến trong lòng ấm áp, : "Ta , cái ngươi mặc !"
Sợ y tin, nàng còn kéo cổ áo của xuống, lộ chiếc áo len cùng kiểu bên trong.
Cố Trường An phấn khích vỗ tay, "Ta, và ... , đều, đều !"
Cố Trường Yến lấy một viên kẹo đưa cho y, dặn dò: "Đừng để ai thấy ngươi mặc áo len bên trong, kể cả cha cũng , ? Nếu phát hiện, sẽ cho ngươi kẹo nữa ."
Cố Trường An , liền sốt ruột.
Y vội vàng , "Không! Không để ai... ph, phát hiện!"
Cố Trường Yến lúc mới hài lòng.
Ngày hôm , nhà họ Cố ít nhiều đều xuất hiện vài triệu chứng cảm lạnh.
Cứ kéo dài mãi sẽ thành bệnh nặng, cứ thế thì chút nào.
Cố Trường Yến nhân lúc đoàn dừng chân nghỉ ngơi hái trái cây rừng, đó lén tránh lấy gừng dại mà nàng đổi .
Chỉ là, gừng mà nồi.
Cố Trường Yến đương nhiên thể đổi một cái nồi từ hệ thống, nhưng giải thích thế nào đây?
Ngay cả nhà họ Cố cũng sẽ tin nàng thể nhặt một cái nồi trong rừng sâu núi thẳm, chứ đừng đến đám đang lẽo đẽo theo .
Suy nghĩ , tìm giải pháp, Cố Trường Yến đành trực tiếp cầm gừng dại về, nhét tay Cố Lão Thái.
"Nãi nãi, xem! Con đào gừng !"
Vì nàng nghĩ giải pháp, thì cứ giao cho lớn giải quyết .
Cố Lão Thái thấy gừng dại, vui vẻ đến mức mắt híp thành vầng trăng khuyết, "Bảo bối nhà quả nhiên là một tiểu phúc tinh mà!"