Còn cách ngõ nhỏ thành Đông một đoạn, liền xuống xe, bảo trong phủ về .
Đầu ngõ một bóng dáng quen thuộc, yên bất động. Bà ngẩn ngơ, chẳng đang nghĩ gì.
Đêm đen nuốt dần ánh sáng ban ngày, chỉ còn bóng bà mờ mờ phát chút sáng nhỏ nhoi.
Từ khi trí nhớ, vô đêm bà đều đợi ngủ mới tiếp tục tiếp công việc còn dang dở.
Sau lớn hơn một chút, bám bà như cái đuôi, giúp bà rao hàng, giúp bà việc, còn đ.á.n.h với bọn ch.ó hoang quanh sạp thịt.
Xương nhà từng cho ch.ó ăn, đều đem ninh thành canh cho .
Khi nghịch ngợm, bà đ.á.n.h mắng , nhưng vẫn ôm thật chặt, hôn lên trán thật sâu.
Thế gian chỉ một nương , nỡ cần bà.
Ta nhẹ bước đến gần, bà mới giật nhận .
"Con bé c.h.ế.t bầm, về thì về, hù c.h.ế.t lão nương ?"
Ta bĩu môi: "Nhớ con thì đại , hung dữ như gì."
Bà kiễng chân xoa đầu , sờ mặt . Bàn tay bà đầy vết chai sần, mềm mại như gió đêm.
Ta bỗng nhớ năm tám tuổi, chỉ vì ham ăn một xiên kẹo hồ lô mà suýt kẻ bắt .
Chính nương cầm d.a.o chặt xương nặng trịch, đuổi theo suốt mấy con phố, cuối cùng cũng bắt kịp.
Hôm bà như phát điên, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu, d.a.o chặt xương vung lên vù vù, dọa tên bắt cóc sợ đến tè quần.
Từ đó bà nổi danh khắp nơi, cả thành Đông đều là nghịch lân của đồ tể Tô A Hoa. Ai dám động , bà sẽ liều mạng với kẻ đó.
Về nhà nương cũng chẳng nặng lời mắng mỏ gì , chỉ tự nhăn mặt nhíu mày một góc. Ta mới lòng bàn tay bà rách nát đẫm má//u.
Ta còn dữ dội hơn bà.
Từ đó về , dù nghịch ngợm đến mấy cũng giữ mạng .
Ta do nương sinh , nhưng chính là mạng của bà.
"Nương, con đói ."
Bà giả đò trách móc: "Không hổ. Phủ Tướng quân nhiều món ngon như thế, chẳng lẽ con ăn đủ?"
Ta nũng: "Nhiều mấy cũng ngon bằng nương nấu."
Bà khẽ gõ lên trán , "Nương chẳng lạ gì con. Canh xương nương hầm từ sớm , chỉ đợi con về thôi."
05
Ngày thứ hai, phu nhân của phủ Tướng quân đến, Bách Lý Thanh Âm tìm đến tận cửa nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/to-gia-tieu-uyen-tru-phuong-an-ngoc/chuong-3.html.]
Lúc khởi hành, rõ, các nàng đến quấy nhiễu cuộc sống hiện tại của . Nếu nhớ các nàng, tự khắc sẽ đến tìm.
Chỉ tiếc, Bách Lý Thanh Âm dường như hiểu tiếng .
Khi đang xắn tay áo, giúp bà lão mua thịt băm nhuyễn đống thịt mới mua. Nàng nhảy xuống xe ngựa, vốn định nhào đến ôm , lập tức che kín miệng, khuôn mặt xinh nhăn đầy vẻ ghét bỏ.
"Muội , đến thăm đây." Giọng nàng mềm như nước.
Ta bực bội, trong đầu đầy những dấu hỏi. Một đại tiểu thư nuông chiều nâng niu như nàng, chạy đến nơi để khoe khoang điều gì?
Hôm qua phủ Tướng quân rầm rộ đưa , hôm nay một đại mỹ nhân kiêu sa từ trời giáng xuống, những xung quanh lập tức vươn cổ hóng chuyện.
Ta lười đáp lời, chỉ cẩn thận thu xếp thịt vụn, tủm tỉm tiễn bà lão đang thôi.
Cởi chiếc tạp y n.g.ự.c quăng lên quầy thịt, lạnh mặt, ngoắc tay gọi nàng.
Nương nàng, rốt cuộc cũng chẳng gì.
Ta dẫn nàng về tiểu viện ọp ẹp trống gió của nhà .
Nàng tò mò đông ngó tây, chẳng hề nhận sắc mặt của ngày càng đen kịt.
Ngay đó, nàng ngoảnh hô một tiếng, lập tức khiêng đồ sân. Tất cả đều là trang sức xa hoa lộng lẫy, cùng y phục tinh xảo quý giá dành cho nữ tử.
"Những thứ đều là của , vốn dĩ cũng là của . Nay trở về, chúng liền vật quy nguyên chủ."
Ta nhướn mày, cảm thấy như xúc phạm.
mặt nàng hề chút khinh miệt khiêu khích nào. Thấy gì, nàng tưởng điều bất mãn, tiếp, "Tuy chúng đều qua tay dùng , nhưng thấy vẫn còn . Nếu chê, ngàn vạn đừng vứt bỏ, mang tặng bán đều . Cha nương… vẫn còn chút tiền. Nếu đồ mới, cứ bảo họ mua cho là ."
Ta nàng, thấy thần sắc của nàng chẳng giống bộ dáng.
Thì Bách Lý Thanh Âm kiêu ngạo tùy hứng nhưng đơn thuần ngốc nghếch như .
Đó mới là dáng vẻ khuê tú của phủ Tướng quân nuôi dạy. Tuy vài tật vặt, nhưng đ.á.n.h mất bản tính thiện lương.
Thấy nàng cố vẻ hiểu chuyện, chỉ trợn mắt thở dài.
06
Thấy chẳng mặn mà với mấy đồ mang đến, Bách Lý Thanh Âm nghĩ ngợi hồi lâu nặn một nụ lấy lòng, "Tiểu Uyển, để dành một ít tiền riêng, để đưa mua đồ ."
Lúc khó lòng từ chối, cũng hiểu thêm về nàng, nên đành thuận theo.
Hai chúng cùng tới các cửa hàng trong thành.
Ta vốn mấy hứng thú với trâm cài, phấn son, gần như chẳng chọn thứ gì.
Nhàn cư vi bất thiện
Bách Lý Thanh Âm cũng nản, đưa đến tửu lâu nhất kinh thành.
Đồ ăn nơi đây tuy tinh xảo nhưng quá ít, chẳng thứ gì ngon bằng nồi canh xương lớn nương ninh cả ngày, đậm đà, thơm lừng, ăn no ăn đủ.
Nhìn cứ bình tĩnh thản nhiên như , chân mày Bách Lý Thanh Âm nhăn thành quả mướp đắng, "Ta hiểu . Có trách cướp Thái t.ử ? , đúng , nếu , Thái t.ử cưới chính là . Muội đừng giận nữa, về sẽ trả cho ."