TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 77: Đưa bác cả đi tìm Tần Tuyết
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:54:57
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô đừng từ chối nữa, cứ quyết định như . Cô với Tân Nghiên thiết với mà, coi như là giúp cô ?”
Bành Chí Hoa sợ Kiều Giang Tâm cự tuyệt, xong liền chạy mất.
“Này, …” Kiều Giang Tâm với tay về phía .
Lưu A Phương chống lưng từ trong nhà bước , “Giang Tâm, chuyện gì thế? Người đó tìm con việc gì ?”
Giọng bà lo lắng, Tết Giang Tâm 17 tuổi, ở nông thôn cái tuổi thể tính chuyện yên bề gia thất . Một đàn ông lạ mặt đột nhiên tìm tới cửa như thế.
Lại còn là từ nơi khác đến, con gái tuổi mới lớn dễ động lòng, bà sợ con gái lừa.
Kiều Giang Tâm , “Mẹ, nghĩ gì thế? Người chỉ đến hỏi con chút chuyện thôi.”
Lưu A Phương thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng , “Ừ, ừ, thế thì… thôi về nhà , ngoài nhiều muỗi lắm.”
Kiều Giang Tâm trở nhà, tiền trong tay: năm tờ mười đồng, hai tờ hai đồng, còn cả tiền hào và tiền xu.
Nhìn là moi hết tất cả tiền , đưa hết cho Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm cúi đầu suy nghĩ một lát, cất tiền túi.
Không đến chuyện Lưu Tân Nghiên và Cố Vân Châu đều là , bỏ qua những thứ khác, chỉ xét phận của họ, việc một cô gái quê như cô kết giao với họ cũng chẳng hại gì.
Hơn nữa, cô thể thấu hiểu nỗi đau của Cố Vân Châu.
Nhận tiền thì việc, lúc cô tư vấn tâm lý còn tính tiền theo giờ cơ mà.
Đêm đó ngủ ngon, sáng hôm Kiều Hữu Phúc dậy từ sớm.
Ông gội đầu bằng bột thuốc, tự soi gương bôi thuốc, ngừng chỉnh sửa trang phục.
Chiếc áo ba lỗ trắng mỏng cũ là đồ đây trường của Kiều Kiến Quốc phát, nó mua cái mới nên vứt cái cũ cho Kiều Hữu Phúc mặc.
Đây cũng là bộ quần áo duy nhất của Kiều Hữu Phúc miếng vá.
Quần là chiếc quần ngắn vải thô, cùng đôi dép nhựa Kiều Giang Tâm mua cho hôm qua, Kiều Hữu Phúc thẳng hơn hẳn khi.
Kiều Giang Tâm thức dậy, chứng kiến cảnh tượng , liền mở miệng trêu: “Ôi, bác cả, trông phong độ lắm đấy.”
Kiều Hữu Phúc đỏ mặt, bối rối yên.
Ăn sáng qua loa, Kiều Giang Tâm đến nhà ông Trình đại gia mượn xe bò, đưa bác cả lên huyện.
Đến cửa hàng mậu dịch, mua hai hộp bánh táo đỏ cả trẻ con lẫn già đều thích ăn, hướng về Hứa Gia Động.
Kiều Hữu Phúc căng thẳng vô cùng, năm ngoái dù gặp mặt Tần Tuyết, nhưng ông từng đến Hứa Gia Động.
Đây là nhà chồng cũ của Tần Tuyết, trong nhà vẫn còn bố chồng cô.
Vào đến thôn, Kiều Giang Tâm dừng xe bò, về phía phụ nữ đang tháo áo len gốc cây, “Thím ơi, cho cháu hỏi thăm, nhà Tần Tuyết lối nào ạ?”
Người phụ nữ ngẩng đầu liếc Kiều Giang Tâm, phía Kiều Hữu Phúc xe bò đằng xa, lập tức phấn khích, ánh mắt đầy hiếu kỳ, “Các tìm Tần Tuyết việc gì thế?”
Kiều Giang Tâm bộ ngại ngùng, ấp a ấp úng:
“Đến để cảm ơn ạ, hôm cháu chợ gặp lúc… ‘đến tháng’, sợ quá.
May thím Tần cởi áo ngoài cho cháu buộc ngang lưng, nên hôm nay đến trả áo, tiện thể cảm ơn ạ.”
Vẻ phấn khích mặt phụ nữ lập tức tắt lịm, bà chỉ tay về con đường ở bên cạnh, “Đi thẳng đường , qua cái ao, cửa nhà cây to đấy là nhà cô .”
“Vâng, cảm ơn thím ạ.” Kiều Giang Tâm cảm ơn .
Xe bò lạ làng, thu hút sự chú ý.
Kiều Giang Tâm đến cửa nhà họ Hứa, từ xa thấy bà lão đang phơi đồ cửa, tò mò về phía họ.
“Bà ơi, đây nhà cô Tần Tuyết ạ?”
Kiều Giang Tâm liếc những hiếu kỳ xung quanh, to: “Cháu là thôn Cao Thạch, hôm ở chợ cô Tần giúp đỡ nhiều, hôm nay chúng cháu đến để cảm ơn.”
Liêu Phúc Trân là thôn Cao Thạch, lập tức hiểu , vội vàng mời hai nhà .
Vân Vũ
Vào trong nhà, một bé đang chữ bàn ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-77-dua-bac-ca-di-tim-tan-tuyet.html.]
Nhận Kiều Hữu Phúc, bé chào, “Chú Kiều?”
“Ừ, ừ! Trụ Tử.” Kiều Hữu Phúc luống cuống đáp, mặt Liêu Phúc Trân, mặt đỏ bừng.
Ông đưa gói bánh đào tô trong tay cho Trụ Tử, “Này, bánh đào tô, cho cháu đấy.”
Trụ Tử gói bánh trong lòng, đôi mắt sáng rỡ, theo phản xạ đầu bà.
Liêu Phúc Trân vẫy tay với Trụ Tử, “Trụ Tử, cháu núi gọi về , cháu với ông đang cuốc đất ở núi.”
Trụ Tử hiểu chuyện, chỉ nghĩ nhà khách, bánh, vui vẻ chạy mất.
Liêu Phúc Trân nụ mặt cháu trai, trong mắt thoáng nỗi buồn.
Rất nhanh bà lấy tinh thần, mời Kiều Giang Tâm hai , rót nước.
“Các vị là nhà họ Kiều ở thôn Cao Thạch ?” Bà thận trọng hỏi.
Kiều Hữu Phúc cũng bình tĩnh hơn nhiều, “Vâng, nhà họ Kiều, chính là nhà năm ngoái đó...”
Liêu Phúc Trân , “Năm ngoái ông nhà trật lưng, Tiểu Tuyết một dắt Trụ Tử nộp lương thực, may nhờ các vị đường giúp đỡ, thật là cảm ơn.”
Kiều Hữu Phúc vội vã khoát tay, “Không , , đều, đều là nên thôi.”
Liêu Phúc Trân phía ngoài cửa, “Tiểu Tuyết đứa bé phận khổ, cũng là đứa hiếu thảo, nó còn trẻ, phù hợp chúng cũng ủng hộ nó bước nữa.
các vị cũng thấy đấy, thằng Trụ Tử nhà mới chỉ nhỏ thế thôi....”
Kiều Hữu Phúc Liêu Phúc Trân gì, chỉ cúi đầu uống nước.
Kiều Giang Tâm cũng lên tiếng.
lúc , ngoài cửa Tần Tuyết vác cuốc theo Trụ Tử trở về.
Mặt cô đỏ bừng vì nắng, trán đầm đìa mồ hôi, quần đen xắn đến đầu gối, chân , dính đầy bùn.
Liêu Phúc Trân theo phản xạ bưng chậu nước cho cô rửa tay rửa chân.
Kiều Giang Tâm thầm nghĩ, hai ông bà nhà họ Hứa xem là dễ tính.
Mối quan hệ chồng nàng dâu hòa thuận thế , thật sự nhiều.
Kiều Giang Tâm dậy bước ngoài chơi với Trụ Tử, Liêu Phúc Trân cũng vác cuốc sang nhà phụ bên cạnh.
Cả hai theo phản xạ để gian, cho Kiều Hữu Phúc và Tần Tuyết chuyện riêng một lúc.
Tần Tuyết bước , Kiều Hữu Phúc lóng ngóng dậy, kéo chiếc ghế dài bên cạnh , ý mời Tần Tuyết .
Tần Tuyết liếc Kiều Hữu Phúc, nhỏ, “Anh Kiều, đến?”
Cô lướt nhanh qua Kiều Hữu Phúc, lập tức đảo mắt chỗ khác, ánh mắt lảng tránh dám thẳng đối phương.
Kiều Hữu Phúc cũng ngượng, dám đối phương, nhưng ngừng dùng ánh mắt liếc trộm.
Ông ấp úng , “, phân gia , đúng còn dựng nhà mới nữa, năn, năm ngoái tiền, bây giờ gom đủ , nếu, nếu cô vẫn bằng lòng....”
Giọng Kiều Hữu Phúc càng lúc càng nhỏ.
Tần Tuyết ngẩng đầu lên, “Anh phân gia ?”
“Ừ, tách khỏi nhà , bán căn nhà chia, đến đầu bắc thôn dựng nhà, cùng với Hữu Tài nhà .
Cô cũng đấy, bà đẻ , giờ tách ở riêng , nếu cô vẫn chịu đến, tự lo cuộc sống.”
Tần Tuyết ngoài con trai đang chuyện với Kiều Giang Tâm, Liêu Phúc Trân đang thẫn thờ phơi ớt khô, lâu lâu lên tiếng.
Kiều Hữu Phúc lòng nguội lạnh nửa phần, “Cô, cô bằng lòng?”
Tần Tuyết vội , “Không, , em bằng lòng theo .”
Nói đến đây, Tần Tuyết như dồn hết dũng khí hỏi, “Tiền sính lễ em để cho bố chồng, em dắt Trụ Tử theo về sống cùng ?
Trụ Tử đổi họ, chuyển hộ khẩu, đợi nó lớn chút, vẫn để nó trở về Hứa Gia Động, chỉ vài năm theo chúng sống thôi.”