TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 76: Lời thỉnh cầu của Bành Chí Hoa
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:54:56
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không thể giúp kẻ địch đối phó với chính ... Phải cứu lấy bản nghìn vạn ... Trong cùng cực ắt lối thoát...”
Cố Vân Châu thầm nhắc những lời Kiều Giang Tâm .
Nhìn theo bóng lưng cô rời , trong đôi mắt vốn trống rỗng của lúc thoáng hiện lên một tia cảm xúc.
Tối hôm đó, bữa cơm, Kiều Hữu Phúc theo chỉ dẫn của bác sĩ, dùng bột t.h.u.ố.c hòa nước để gội đầu.
Kiều Giang Tâm cầm lọ cồn iot, dùng tăm bông giúp bác cả khử trùng vết thương.
“Giang Tâm, thật sự hiệu quả, bác cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cả đầu nhẹ bẫng.”
Giọng Kiều Hữu Phúc đầy phấn khích, bao năm chịu đựng sự dày vò, khoảnh khắc thư thái thật đáng trân trọng.
Kiều Giang Tâm thấy lòng chua xót, “Vậy thì bác càng lời bác sĩ, uống t.h.u.ố.c đều đặn, kiêng khem đúng cách, sinh hoạt điều độ, giữ vệ sinh, đừng gãi nữa.”
“Về sẽ càng hơn, đợi khi vết thương xẹp xuống, bác sẽ chẳng khác gì bình thường.”
Kiều Hữu Phúc gật đầu, đôi mắt ánh lên hy vọng, “Bác nhất định sẽ chú ý, bác đều ghi nhớ , chỉ cần khỏi bệnh, đừng là trời nóng, dù là giá rét mùa đông mồ hôi, bác cũng nhất định kiêng khem cẩn thận.”
Kiều Giang Tâm bôi t.h.u.ố.c xong, vặn chặt nắp lọ, sang chuyện khác.
“Bác cả, ban ngày bác cùng cháu thành phố, bác cũng cháu bao nhiêu tiền đấy. Bác thấy bên nhà cô Tần ở Hứa Gia Động thế nào? Bác đến đó một chuyến ?”
Vân Vũ
Kiều Hữu Phúc vai buông thõng, im lặng .
Kiều Giang Tâm tiếp, “Cháu nhờ dò hỏi , cô Tần vẫn đang xem mắt, ưng ai cả. Bác ý thì nên đến một chuyến, dù kết quả thế nào, ít nhất cũng đừng để bản nuối tiếc.”
“Bác cứ nhớ nhung, do dự kéo dài thế , muôn một cô Tần đồng ý với khác, về nhà , thì hối hận cũng muộn mất.”
Kiều Hữu Phúc mới hoảng hốt, “Bác… bác…”
Đương nhiên trong lòng ông vẫn còn vương vấn, nhưng ông thiếu can đảm.
Kiều Giang Tâm khuyên giải, “200 tệ bây giờ chúng thể bỏ , chúng cũng phân gia , còn xây nhà mới, bệnh của bác cũng đang chữa trị, chúng sẽ ngày càng hơn. Bác cả cứ ngẩng cao đầu mà bước tới.”
“Dù tệ hơn, thì chẳng lẽ còn tệ hơn ? Chúng cháu bác ôm nỗi tiếc nuối cho riêng .”
Ánh mắt Kiều Hữu Phúc lóe lên sự kiên quyết, “Được, ngày mai bác sẽ dậy sớm, đến Hứa Gia Động một chuyến. Dù thành công , bác cũng sẽ bận lòng nữa.”
Lưu A Phương và Kiều Hữu Tài bên cạnh, thấy câu trả lời của Kiều Hữu Phúc, vội vàng góp ý.
“Anh cả, ngày mai mượn xe bò của chú Trình, đến trấn mua ít đồ ăn , nhà họ Hứa một đứa trẻ .” Kiều Hữu Tài .
Lưu A Phương gật đầu, “Phải đấy, nên tìm hỏi ý cô , thử điều kiện của cô thế nào. Nếu cô gật đầu , chúng mới nhờ đến chuyện.”
Nói đến đây, Lưu A Phương Kiều Giang Tâm, “Nếu cả thấy trai gái đơn độc, đến nhà riêng ngại ngùng, sợ dị nghị, thì cứ dẫn Giang Tâm cùng.”
Kiều Hữu Phúc vội vàng Kiều Giang Tâm như cầu cứu, cửa nhà góa phụ lắm chuyện thị phi, nếu Giang Tâm thể cùng một chuyến thì quá.
Kiều Giang Tâm biểu cảm như trẻ con của bác cả, buồn , “Được , cháu cùng bác. Người hỏi, thì cứ là đây cô Tần giúp cháu một chuyện ở chợ, bác cùng cháu đến để cảm ơn.”
Đang chuyện, thì tới cửa.
“Anh Bành?” Kiều Giang Tâm gọi một tiếng.
Giờ mà.
Kiều Giang Tâm nghi hoặc về ý định của đối phương.
Bành Chí Hoa gật đầu với , coi như chào hỏi, “À, cái , đồng chí Kiều, chút chuyện với cô, thể riêng vài câu ?”
Kiều Giang Tâm ừ một tiếng, theo ngoài cửa.
Kiều Hữu Phúc yên tâm, ở cửa ngoài.
Lưu A Phương hỏi Kiều Hữu Phúc, “Anh cả, đó là khách của nhà chú Trình bên cạnh ?”
Kiều Hữu Phúc gật đầu, “Ừ, chiều nay và Giang Tâm về cũng là nhờ nhờ xe của , chắc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-76-loi-thinh-cau-cua-banh-chi-hoa.html.]
Kiều Giang Tâm chỗ đất trống dừng , “Anh Bành, tìm em việc gì thế?”
Bành Chí Hoa hạ giọng, “Là chuyện của Vân Châu.”
“Cô và Tân Nghiên , chuyện của Vân Châu chắc cô cũng đôi chút chứ?”
Kiều Giang Tâm gật đầu, “Em .”
Bành Chí Hoa , “Chiều nay, cô đây cô từng gặp tình trạng tương tự?”
“Cô thể cho cô như thế nào, điều trị , cùng kết cục thế nào ?”
Giọng Bành Chí Hoa mang chút xúc động, dường như chút gấp gáp.
Kiều Giang Tâm ngẩng đầu, “Cô ... cô mất .”
Không khí dường như đông cứng trong chốc lát.
Mười mấy giây , Bành Chí Hoa mới khàn giọng hỏi, “Cô... cô cô thể chất ? Tại ... tại mất ?”
Kiều Giang Tâm thở dài.
“Hôm nay các khám bác sĩ, hẳn cũng , nếu Cố loại kiểm soát , tự thể vượt qua, về sẽ càng ngày càng tiêu cực, đối với bất cứ chuyện gì cũng hứng thú, thậm chí sẽ ý nghĩ kết thúc sinh mạng.”
“Người quen đây cũng như , cảnh của cô cũng giống Cố, cả nhà ruồng bỏ, chán ghét, thậm chí ép buộc.”
“Chồng con cô , những gia đình mà cô hết lòng hi sinh, tất cả đều từ phía lưng đ.â.m cô một nhát.”
“Người duy nhất của cô cũng rời bỏ cô, cả thế giới của cô sụp đổ, cảm thấy sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Vì cô cùng cả nhà chung phận.”
Bành Chí Hoa hít một lạnh, “Vân Châu... Vân Châu sẽ như , vũ khí của chỉ nhắm kẻ địch!”
Kiều Giang Tâm , “Vâng, đáng sợ nhất chính là điểm , bệnh của Cố là căn bệnh dịu dàng nhất thế gian, bởi vì sẽ tổn thương khác, chỉ tổn thương chính .”
“Vì sự đồng hành và khích lệ của những bạn như các là vô cùng quan trọng.”
Bành Chí Hoa nghĩ tới những lời Kiều Giang Tâm lúc chiều, cùng phản ứng của Cố Vân Châu, trầm giọng .
“Đồng chí Kiều, một thỉnh cầu khó , cô từng gặp bệnh nhân như , những lời cô lúc chiều, cảm nhận , là tác dụng với Vân Châu.”
“Trước đây cũng khuyên ít, những tác dụng, còn cảm thấy càng thêm bồn chồn bất an.”
“Dù biểu hiện , nhưng quen nhiều năm , cảm nhận .”
“ thể ở đây lâu, sáng mai trở về đơn vị, thấy như , lo lắng.”
“Cô thể... thể thỉnh thoảng ghé qua, chuyện với Vân Châu, giúp chúng khai mở cho ?”
Kiều Giang Tâm gì, cô là bác sĩ, mà khai mở cho ?
Bành Chí Hoa tưởng Kiều Giang Tâm , dù gì con gái nhà nông như cô, gần như chẳng lúc nào rảnh rỗi, việc đồng áng ngoài ruộng ngoài nương đều cả.
Anh vội vàng lấy từ trong túi một xấp tiền nhét tay Kiều Giang Tâm.
“ để cô , thời gian , cô tạm ngừng công việc đồng áng , coi như thuê cô.”
Kiều Giang Tâm giật , vội vàng đẩy tiền , “Anh Bành, em ý đó.”
Bành Chí Hoa đẩy về phía cô, “Cô sai, chiều nay Phó viện trưởng Vương cũng như , bảo để Vân Châu ngoài nhiều hơn, để nghĩ thoáng .”
“Ban đêm luôn ngủ , tinh thần ngày càng kém, ngày càng ít .”
“Chúng nỗi đau của , nhưng nên giúp thế nào.”
“Tân Nghiên thấy cũng chỉ sốt ruột, thì thể lúc nào cũng ở bên , cô coi như giúp trông chừng một tay nhé.”