TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 73: Tình cờ gặp Cố Vân Châu

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:54:53
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đứng theo bóng ba khuất dần trong bệnh viện, Kiều Giang Tâm cảm thấy trong lòng dậy sóng, bồn chồn khôn xiết.

Cố Vân Châu... ... thể trở nên như thế ...

nhớ những trải nghiệm của , Kiều Giang Tâm thấy cũng là chuyện bình thường.

Vốn dĩ đủ bi t.h.ả.m , giờ đây càng thêm phần bi đát.

“Bác cả, thôi, chúng đến khu nhà bách hóa xem một chút.” - Kiều Giang Tâm gọi Kiều Hữu Phúc cùng , nghĩ về Cố Vân Châu.

Chuyện như thế , dựa chính bản mới vượt qua , y thuật hiện tại, vẻ như cũng chẳng giúp gì cho .

Vân Vũ

Rõ ràng hôm qua trông vẫn còn mà, đột nhiên trong chớp mắt biến thành như ?

Chẳng lẽ xảy chuyện gì mà cô ?

Kiều Giang Tâm tò mò, vẻ như lúc về tìm Tân Nghiên dò hỏi một chút mới .

Ở phía bên , Phó viện trưởng Vương vốn chờ sẵn trong bệnhviện, tiếp nhận khám cho Cố Vân Châu.

Cố Vân Châu ngoan ngoãn ghế, khóe miệng mệt mỏi nặn một nụ lịch sự.

Phó viện trưởng Vương rõ phận của , từng là kế thừa của gia tộc họ Cố ở khu quân sự Tế Châu.

Ông ngẩng đầu về phía Lưu Tân Nghiên, đây ông cũng từng công tác ở quân y viện, quen Lưu Tân Nghiên.

“Y tá Lưu, doanh trưởng Cố chỗ nào ?”

Lưu Tân Nghiên lập tức , “Phó viện trưởng Vương, là như thế , Cố gần đây di chứng ngày càng nặng, do ảnh hưởng của viên đạn bên cạnh tim , chúng lo lắng nên đến đây kiểm tra diện một nữa.”

Phó viện trưởng Vương đưa tay bắt mạch cho Cố Vân Châu, “Có những triệu chứng nào?”

Lưu Tân Nghiên suy nghĩ một chút, “Đôi lúc ăn cơm, tay cầm đũa còn run, còn thường xuyên quên thở, nghẹt thở , ban đêm cũng ngủ , dù chợp mắt một chút thì cũng nhanh chóng tê tứ chi.”

“Hơn nữa đôi lúc lên cơn, cử động , ăn , cố ép ăn vài miếng thì đổ mồ hôi lạnh, , ....”

Lưu Tân Nghiên lo lắng Cố Vân Châu một cái, nghiến răng , “Anh đây từng với em, cảm nhận nỗi sợ hãi, sự ngạt thở, cùng cảm giác cận kề cái chết.”

Bành Chí Hoa đồng tử co rút , kinh ngạc về phía bạn của .

Cố Vân Châu vẫn như , ngoan ngoãn ghế, giống như một đứa trẻ ngoan, ánh mắt vẫn trống rỗng như thế.

Nghe thấy lời của Lưu Tân Nghiên, nặn nụ , “Không nghiêm trọng đến , bác đừng nhảm.”

Mắt Bành Chí Hoa đỏ ửng, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Vân Châu là một quân nhân, xông pha trận mạc bao giờ sợ hãi?

Bất kể là nhiệm vụ gì, luôn là xông lên nhất, viên đạn suýt chút nữa xuyên thủng tim, còn chẳng sợ, tại ... bây giờ ...

Sắc mặt Phó viện trưởng Vương cũng trở nên nghiêm trọng.

Từ tượng mạch mà xem, giống như do tình chí thoả, tạng phủ mất điều hoà, khí huyết thất hoà dẫn đến khí cơ uất kết thông.

Tình chí uất ức dẫn đến cơ thể bên trong ngũ tạng phát sinh khí cơ trở trệ.

“Doanh trưởng Cố?”

“Doanh trưởng Cố~”

Cố Vân Châu lấy tinh thần, hướng về phía Phó viện trưởng Vương nở một nụ mệt mỏi, “Làm phiền Phó viện trưởng Vương .”

Phó viện trưởng Vương khuyên bảo ý ý, “Doanh trưởng Cố còn trẻ, đừng nghĩ quá nhiều, hãy dưỡng thể cho , đừng tự tạo áp lực cho quá lớn.”

“Bình thường đừng một đóng kín cửa trong phòng, việc gì thì ngoài nhiều, giao lưu trò chuyện với .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-73-tinh-co-gap-co-van-chau.html.]

“Viên đạn bên cạnh tim của , tuy tạm thời thể lấy , nhưng cũng nguy hiểm như đồn đại, chỉ cần bình thường chú ý một chút, sẽ vấn đề gì lớn .”

Cố Vân Châu gật đầu .

Phó viện trưởng Vương thở dài, đừng là bản Cố Vân Châu, ngay cả một ngoài như ông cũng cảm thấy đáng cho đứa trẻ .

Cái nhà họ Cố thật gì, lúc cần thì xem .

Đứa trẻ nhỏ như một cái máy vô cảm cả ngày tập luyện, hết lòng thúc đẩy tiến lên, đem áp lực hưng thịnh của cả gia tộc đè nén lên vai một đứa trẻ.

Con nhà mà xuất sắc như , cả nhà đều nâng lên tận mây xanh, riêng nhà họ Cố dùng cái gọi là giáo d.ụ.c đàn áp.

Nói gì sợ đứa trẻ kiêu ngạo lơ là, từng một lời khen ngợi tán dương.

Khó khăn lắm đứa trẻ mới đến bước , chịu chút trắc trở, là gia đình, đến việc cho sự quan tâm ủng hộ, ngược lập tức nâng đỡ một đứa khác lên.

Nâng đỡ đứa khác lên cũng đành, còn giẫm lên đứa , đến vị hôn thê của cũng cướp, còn ép đến cái vùng quê .

Thật gì, lão Cố đầu cũng nhắm mắt ngơ, chẳng trách thế hệ chẳng đứa nào hồn.

kê cho một ít t.h.u.ố.c dưỡng tâm an thần, sơ can lợi đởm giải uất, hi vọng thể giảm bớt nỗi đau thể xác của , nhưng quan trọng nhất vẫn là bản nghĩ thông thoáng một chút.”

“Rất nhiều thứ xem duyên phận, thể giữ bằng giá, thì là duyên đến, bất kể là tình yêu tình .”

Sảnh lớn tầng một.

Cố Vân Châu lặng lẽ ghế chờ Lưu Tân Nghiên và Bành Chí Hoa lấy thuốc.

Lưu Tân Nghiên đỏ mắt kéo Bành Chí Hoa đến góc tường, “Rốt cuộc là bạn của Cố ?”

“Anh Cố trốn đến tận vùng quê , thể để yên sống một quãng thời gian ?”

“Suốt ngày thư từ, là Cố Vân Hải và Lưu Tân Duyệt thế nào , thì là nhà họ Cố vì Cố Vân Hải mở đường , là sợ Cố c.h.ế.t đủ nhanh ?”

“Anh những thứ đó, ngoài việc khiến Cố trong lòng càng thêm khó chịu, thì còn tác dụng gì nữa?”

Bành Chí Hoa bực bội xoa mặt một cái, “Làm sẽ thành như ? chỉ là thấy đáng cho Vân Châu!”

Lưu Tân Nghiên thật sự một cào cho thằng ngốc mắt c.h.ế.t , “Anh thấy đáng cho Cố, đó một một rắc muối lên vết thương của .”

“Nói với Cố, cái phụ nữ ba Lưu Tân Duyệt trai ân ái như thế nào?”

“Nhắc nhở rằng phế , nhắc nhở nhà họ Cố vứt bỏ , nhắc nhở Cố gia gia lực bồi dưỡng trai , nhắc nhở Cố bá mẫu Cố bá phụ đều yêu thương , ngay cả vị hôn thê cũng ?”

“Rốt cuộc là đang thấy đáng, là cố ý kích động , ép phát điên?”

Giọng của Lưu Tân Nghiên mang theo tiếng nghẹn ngào, “Anh rõ ràng mà, lúc nhỏ chúng cùng lớn lên, đều chơi đùa điên cuồng, riêng một Cố gia gia ép thao trường chạy.”

“Những đứa trẻ khác còn đang nũng trong lòng bố , chỉ Cố ngã đến thương tích, đều phép rơi một giọt nước mắt.”

“Chúng đều đổ bao nhiêu mồ hôi cho sự ưu tú hiện tại, kết quả bây giờ thì ?”

“Anh đủ đau khổ , còn một một kích thích , bây giờ em đều nghi ngờ là tay gian tế do Cố Vân Hải sắp đặt đến đây, ép c.h.ế.t Cố!”

Bành Chí Hoa Lưu Tân Nghiên mắng đến nỗi hai tay nắm chặt, cơ c.ắ.n phồng lên, cứng họng một lời phản bác.

Anh căn bản sẽ thành như .

Lưu Tân Nghiên cúi đầu lau nước mắt, “ cảnh cáo , nếu còn chuyển cho Cố mấy cái thư tạp loạn , Cố mà thật sự nghĩ thông xảy chuyện gì, thì chính là hại, chính là kẻ sát nhân!”

Bành Chí Hoa cúi đầu như chim cun cút, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi, “Em yên tâm, đây là hiểu, bây giờ tính nghiêm trọng , sẽ như nữa.”

Anh ngoảnh đầu về phía Cố Vân Châu đang thẫn thờ xa, “Vân Châu nhất định sẽ vượt qua , nhiều chúng vẫn còn đang chờ trở về.”

 

Loading...