TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 487: Kết Cục Viên Mãn
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:52:57
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày tháng tiếp theo, Cố Vân Châu bắt đầu hóa thành một ông chủ nhà quản gia, chỉ cần công vụ trong doanh trại bận là lập tức ở bên cạnh Kiều Giang Tâm.
Anh bắt đầu học cách những bữa sáng thịnh soạn, đổi ngừng chuẩn cho Kiều Giang Tâm đủ loại món ăn vặt, ăn khuya, từ món trứng hấp mượt mà đến sữa tươi đậm đặc, các loại cháo mềm dẻo cùng đủ loại canh.
Từ những chiếc bánh ngọt tinh xảo của tiệm bánh đến hoa quả tươi roi rói.
Chỉ cần thời gian, liền về nhà, ăn cơm xong dạo bộ cùng Kiều Giang Tâm, ân cần thêm bớt áo quần cho cô.
Đêm đến, sẽ nhẹ nhàng xoa xoa bụng Kiều Giang Tâm, trò chuyện cùng đứa bé chào đời.
Giọng dịu dàng truyền trọn vẹn tình yêu thương và sự mong chờ.
Cũng Cố Vân Châu xử lý thế nào, phía gia tộc họ Cố ít khi tới quấy rầy Kiều Giang Tâm, việc cô và Cố Vân Châu kết hôn, xem như chỉ là chuyện của riêng hai .
Trước đây, Cố Khánh Dũng vài tìm Kiều Giang Tâm để phản đối chuyện Cố Vân Châu rể, nhưng khi cô mang thai, ông cũng lâu xuất hiện, lẽ Cố Vân Châu ngăn cản.
Tám tháng , Kiều Giang Tâm thuận lợi hạ sinh một bé trai nặng tám cân tại bệnh viện quân đội.
Cố Khánh Dũng hớn hở chạy tới, thấy giấy khai sinh do bệnh viện cấp ghi ba chữ "Kiều Lệnh Khâm", lập tức ôm n.g.ự.c ngã quỵ xuống.
Mười phút , ông viện ngay tầng của Kiều Giang Tâm.
Sau cú ngã quỵ đó, Cố Khánh Dũng liên tục viện tại bệnh viện quân đội suốt nửa tháng, ngay cả khi Kiều Giang Tâm xuất viện ông vẫn còn .
Đến tiệc đầy tháng, phía bên nhà họ Cố đều tới, Vương Lạc tặng một đôi vòng tay vàng nhỏ, đứa cháu nội da trắng hồng hào bụ bẫm, trong mắt bà lập tức dâng lên vẻ phức tạp.
Thương xót, yêu mến xen lẫn khó chịu, còn mang theo chút chua xót và bất mãn.
Đừng ông lão cổ hủ truyền thống như ông thể chấp nhận nổi, ngay cả bà cũng thể tiếp nhận việc con trai ưu tú như của rể.
Càng nghĩ càng thấy tội nghiệp, bà tức tối đến mức nửa đêm cũng bật dậy .
Cố Nhị thẩm và Cố Tam thẩm cùng tặng một chiếc vòng cổ vàng nhỏ, những lời chúc phúc ngừng tuôn .
Nhờ Cố Nhị thẩm, khí suốt buổi vẫn náo nhiệt.
Sau khi xuất viện, Cố Khánh Dũng vẫn chịu từ bỏ, thường xuyên tìm Kiều Giang Tâm, mỗi Kiều Giang Tâm đều ôn hòa lễ phép tiếp đón ông, nhưng mỗi khi ông đề cập đến yêu cầu gì, Kiều Giang Tâm sẽ nhẹ nhàng bảo ông tìm Cố Vân Châu.
Cố Khánh Dũng bất lực, ngược còn thiết với Kiều Lệnh Khâm - đứa chắt cách một đời .
Càng , ông càng đau khổ.
Mỗi thấy Kiều Lệnh Khâm nhanh nhẹn linh hoạt leo trèo lên xuống, ông thở dài trong lòng.
"Hạt giống như , còn giỏi hơn cả bố nó, họ Kiều chứ? Đây rõ ràng là dòng m.á.u của nhà họ Cố chúng mà."
Mỗi khi nghĩ tới chắt ưu tú như , thể nối dõi tông đường cho nhà , rạng danh tổ tông, thể mỗi khi cúng tổ tiên, tảo mộ đến nhà họ Kiều, ông nghĩ mà thấy khó chịu.
Thành thục lấy lọ t.h.u.ố.c hộ tâm, ông lấy một viên đặt lưỡi.
Kiều Lệnh Khâm thấy Cố Khánh Dũng uống t.h.u.ố.c hộ tâm, lập tức bò nhanh tới, rạp xuống chân ông, đưa tay đòi.
"Tổ tổ, tổ tổ, ngon..."
Cố Khánh Dũng đứa chắt đích tôn, "Ừ, tổ tổ tức, tức lắm cũng đành chịu thôi."
Kiều Lệnh Khâm liền giật lấy lọ t.h.u.ố.c trong tay ông, "Ngon, ngon, em bé ăn~"
Cố Khánh Dũng vội vàng nhét lọ t.h.u.ố.c ngực, "Cái thể cho cháu , nếu cho cháu, cháu hung dữ như , e rằng sẽ khiến ông cháu thực sự xa cách."
Xuân qua thu tới, bên bờ sông liễu rủ thướt tha, những nhánh liễu đ.â.m chồi xanh non nớt, hoa lê, hoa đào, hoa mận nở rộ đua khoe sắc.
Tiệc thọ 79 tuổi của Cố Khánh Dũng tổ chức lớn, chỉ trong gia đình tại Minh Trang Trang bày hai bàn tiệc.
Giữa nhà họ Cố và Kiều Giang Tâm, Cố Vân Châu dường như tìm thấy điểm cân bằng, giờ đây cách cư xử hài hòa.
Một miếng thịt cá tươi non miệng, cảm giác quen thuộc ùa về, Kiều Giang Tâm lập tức bụm miệng lao ngoài.
Nghe thấy tiếng nôn ọe vang lên bên ngoài cửa sổ, Cố Nhị thẩm lên tiếng, "Đây là? Lại thai ?"
Cố Khánh Dũng lúc nãy còn uể oải một chút sức lực, lập tức sục sôi nhiệt huyết, thậm chí còn kích động hơn cả Cố Vân Châu, phắt dậy chạy vội ngoài.
"Tiểu Kiều , cháu thế? Chỗ nào khó chịu ? Đi thôi, thôi, ông bảo Lưu thúc đưa cháu đến bệnh viện quân đội, thế chắc chắn là ăn thứ gì , đây chuyện nhỏ ."
Bệnh viện quân đội.
Cố Khánh Dũng tờ giấy kiểm tra trong tay, suýt nữa ngửa mặt lên trời hét vang.
"Ha ha ha ha ha, đây là món quà tuyệt vời nhất trong ngày sinh nhật năm nay của !"
Kiều Giang Tâm giật phắt tờ báo cáo trong tay ông, "Quà gì chứ, liên quan gì đến ông? Hiện nay đang kế hoạch hóa gia đình, chúng với tư cách là nhân của lãnh đạo càng nêu gương."
Vừa , Kiều Giang Tâm nhíu chặt mày lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng tránh thai , thai nữa ?
Cố Khánh Dũng dõng dạc, "Ta xem ai dám động !!!"
"Ai dám động nó, sẽ cùng, xem ai dám gánh vác trách nhiệm !"
Không cho Kiều Giang Tâm cơ hội suy nghĩ, ngay trong ngày hôm đó, Cố Khánh Dũng lấy về giấy chứng nhận phê chuẩn cho trường hợp đặc biệt.
Kéo tay Kiều Giang Tâm, ông rưng rưng nước mắt, "Ta còn sống mấy năm nữa , chỉ niềm mong mỏi thôi, tình cảm yêu thương dành cho Lệnh Khâm những năm qua, cháu sinh nó .
Tiểu Kiều , Lệnh Khâm cũng sẽ theo con đường cũ của cha nó, quân nhân gánh vác sứ mệnh đặc biệt, ứng phó với thiên tai khẩn cấp, thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm cao.
Vì tổ chức cho danh ngạch ưu tiên đặc biệt, cháu sinh , đây rõ ràng là đứa con ruột của cháu mà, hai đứa, nếu một đứa thể ở bên chăm sóc các cháu, ít nhất còn một đứa khác."
Kiều Giang Tâm rốt cuộc vẫn giữ đứa bé . Ngày hôm khi cô định với Cố Vân Châu dự định của , Cố Vân Châu đến bệnh viện quân đội thủ thuật triệt sản, nộp giấy chứng nhận lên đơn vị.
Lần , cha siêu mẫu mực bên cạnh còn thêm một ông cụ siêu mẫu mực. Tám tháng rưỡi , Kiều Giang Tâm thuận lợi hạ sinh một bé gái xinh xắn tại bệnh viện quân đội, đặt tên là Cố Lệnh Nhu.
Cố Khánh Dũng giờ đây còn tâm trí nào để bận tâm chuyện trai gái nữa, sắp c.h.ế.t đói , nào còn rảnh rang để nghĩ ăn cơm ăn bánh bao, cái để ăn là may.
Nhìn thấy ba chữ "Cố Lệnh Nhu" giấy khai sinh, ông xúc động lén lau nước mắt.
Cố Vân Châu ông lão nhỏ bé bên cạnh, trong lòng dâng lên một nỗi phức tạp.
Người ông cao lớn ngày xưa mà ngưỡng mộ, giờ đây trở nên càng lúc càng nhỏ bé.
Anh khẽ mỉm , "Thỏa mãn chứ? Đến mức còn nữa. Lệnh Khâm họ Kiều thì là chắt của ông ? Ông lão thiên vị."
Cố Khánh Dũng vội vàng lau sạch nước mắt, "Ai thế, thiên vị, đều thích cả, Lệnh Khâm và Lệnh Nhu đều là con cháu nhà họ Cố chúng , dù họ Kiều vẫn là của họ Cố, cháu đừng bậy mặt bọn trẻ."
Bốn mùa như một chuyến tàu cao tốc, kịp để hành khách tàu thưởng thức trọn vẹn phong cảnh dọc đường, vội vã lao về phía chân trời xa.
Quốc khánh năm 1995.
Doanh trại tổ chức hoạt động mở cửa, một doanh trại mở cửa cho công chúng, thông qua trưng bày vũ khí trang , giới thiệu văn hóa quân sự, biểu diễn kỹ năng quân sự, để dân hiểu thêm về quân đội, tăng cường ý thức quốc phòng.
Cố Vân Châu bồng đứa con gái Cố Lệnh Nhu sáu tháng tuổi tay, chỉ tay về phía chiếc xe tăng ở đằng xa, đang điều gì đó với Kiều Giang Tâm bên cạnh.
Cố Khánh Dũng dắt theo Kiều Lệnh Khâm sắp bốn tuổi bên bảng tin, chỉ tấm hình Cố Vân Châu bên trong, "Đây là bố cháu, là bố cháu đấy, giờ gọi là Cố Sư trưởng , giỏi lắm, là niềm tự hào của nhà họ Cố chúng ."
Kiều Lệnh Khâm ưỡn ngực, giọng ngọng nghịu, "Tổ tổ, cháu cũng sẽ giỏi như bố!"
Đèn hoa lên ánh, những vì lấp lánh thắp sáng bầu trời đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-487-ket-cuc-vien-man.html.]
Giang Tâm sấy tóc xong, định cất những món đồ chơi lộn xộn do bọn trẻ bày , thì Cố Vân Châu - khi dỗ bọn trẻ ngủ - bước , nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía , cằm âu yếm dụi hõm vai cô, hít hà mùi hương quen thuộc khiến lòng bình yên.
"Đồng chí Tiểu Kiều, em còn nhớ ? Mười hai năm đúng ngày hôm nay, chúng đầu gặp , tại thôn Cao Thạch."
Kiều Giang Tâm chậm hiểu chợt nhớ , "Ôi, suýt nữa thì quên mất. Chúc mừng chúng kỷ niệm mười hai năm ngày quen ."
Bàn tay to lớn của Cố Vân Châu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Giang Tâm, "Những năm qua, cảm ơn em vì những hy sinh cho tổ ấm , cảm ơn em cho đủ cả con trai lẫn con gái, cảm ơn em đồng hành cùng suốt chặng đường dài như .
Anh chứng kiến em từ một thiếu nữ xuân thì tràn đầy sức sống trở thành của hai đứa trẻ như bây giờ, cũng chứng kiến những hy sinh của em cho tổ ấm của chúng . Anh thực sự ơn vì trong cuộc đời em.
Những ngày tháng về , dù là chuyện cơm áo gạo tiền, hỉ nộ ái ố, đều cùng em bước tiếp. Anh mong mỗi sáng thức dậy đều thấy em, mỗi tối khi ngủ cũng đều thấy em."
Kiều Giang Tâm khẽ nghiêng đầu, áp má sát má Cố Vân Châu, "Vâng, giữ 'đại gia', em giữ 'tiểu gia' của chúng , hậu phương vững chắc nhất cho , tấm gương nhất cho con cái, cho đến khi cả hai chúng đều đầu bạc."
Chương 489 – Ngoại truyện – Trần Văn Đức
Lại thêm một năm nắng nóng gay gắt, Trần Văn Đức vác cuốc, tay xách làn, đến thửa ruộng nhà .
Bước chân loạng choạng, vụ bỏng , khớp xương của co rút biến dạng, thường xuyên uống t.h.u.ố.c giảm đau và t.h.u.ố.c kháng sinh chống viêm.
Trên đất nhà trồng ngô và đậu tương, ruộng bên cạnh trồng lạc. Đặt cuốc xuống, Trần Văn Đức nhổ lạc ở ruộng nhà bên.
Bây giờ đúng là mùa lạc vụ, cũng nhổ nhiều, chỉ nhổ hai luống.
Vân Vũ
Ruộng khá dài, một luống trồng mười sáu mười bảy khóm lạc.
Vừa nhổ bẻ, nhổ xong hai luống, lạc trong làn hơn nửa.
Không xa, một đàn bà đang ruộng, vội vã bỏ dở việc, chạy về phía làng.
"Nhà Chu Quý, nhà Chu Quý, đại học sinh họ Trần đang ăn trộm lạc nhà chị kìa, nhanh lên, thì sắp nhổ hết !!!"
Vợ Chu Quý thấy lời , lập tức quăng chiếc gáo múc nước trong tay xuống, ngoảnh đầu chạy luôn.
"Đồ vô liêm sỉ, còn từng học đại học nữa, dám ăn trộm đến đầu bà , xem hôm nay bà lột da !!!"
Vợ Chu Quý, một mạch chạy đến ruộng nhà , thấy những khóm lạc nhổ trụi ruộng, lập tức giận dữ bốc lên đỉnh đầu.
"A a a a a, Trần Văn Đức cái thằng khốn nạn , bà liều mạng với mày đấy!!!!"
Trần Văn Đức vợ Chu Quý húc một cái ngã vật xuống ruộng, trở tay túm ngay lấy tóc đối phương, hai bên giằng co đ.á.n.h .
"Nhà ngươi chiếm đất nhà , nhà ngươi ỷ đông h.i.ế.p yếu, đây nhà ngươi chiếm đất nhà , đòi , bây giờ thế…."
Trận đ.á.n.h , cuối cùng kinh động đến bí thư thôn, nửa làng chạy tới xem náo nhiệt.
Trần Văn Đức với những vết cào xước đầy m.á.u mặt, lấy tư thế điên cuồng khó chơi để bảo vệ lợi ích của , "Nhìn thấy , thấy , cái cột mốc ranh giới động , miếng đất nhà là năm li, nhà họ là bốn li, mà các xem , đất nhà họ sắp to bằng nhà ."
"Năm nào cũng cày xới đất, họ đều lật cả lối , chiếm nửa luống về phía , hai năm chẳng gì , nghĩ rằng cùng là một làng, năm nay chiếm thêm một luống về phía , chẳng lẽ cần ăn cơm nữa ?"
Những xung quanh xem náo nhiệt liếc hai bên miếng đất, đều là dân ruộng, trong lòng tự nhiên .
Vợ Chu Quý cố chấp nhận, "Cái cột mốc vẫn chôn ở đó, chúng đều căn theo cột mốc mà cày xới thôi…."
Trần Văn Đức đỏ mắt, "Sự tình rõ rành rành như , ngươi nhận thì ích gì? thu hoạch lạc đất nhà , thể gọi là ăn trộm? thu hoạch lạc của , liên quan gì đến ngươi? Ngươi phục, thì mời lãnh đạo đo đạc !"
Vợ Chu Quý trong lòng run, "Cho dù chúng vô tình cày lấn sang nữa, thì ngươi cũng phép nhổ lạc nhà , đó là nhà trồng, đợi khi thu hoạch lạc xong, ngươi cày trả đất thế nào thì cày."
Trần Văn Đức như một kẻ đàn bà đanh đá, tranh cãi với vợ Chu Quý đến đỏ mặt tía tai, c.h.ử.i rủa những lời lẽ bẩn thỉu, vẻ điên cuồng khó chơi khiến vợ Chu Quý cũng sợ hãi.
Cuối cùng, sự hòa giải của bí thư thôn, Trần Văn Đức xách về giỏ lạc đó.
Đi ngang qua giếng, để làn lạc ngâm nửa vời nước, vò rửa lạc.
Xung quanh văng vẳng những tiếng bàn tán nhỏ.
"Chính là , đ.á.n.h với vợ Chu Quý, mặt mày cào nát hết, còn mắng cho vợ Chu Quý ròng, đúng là lợi hại."
"Chí chóe, rốt cuộc cũng là sách nhiều như , đây luôn coi thường chúng , vẻ mặt cao ngạo lắm, bây giờ thì......."
Trần Văn Đức còn để ý đến những lời lẽ chói tai nữa.
Hắn xách lạc rửa về nhà, bốc một bát to để luộc, lạc còn phơi tấm phiến đá xanh cửa.
Lạc non luộc lên ăn ngon, vị tươi mềm ngọt dịu, tự rót cho một chén nhỏ rượu khoai lang, từ từ bóc lạc.
Trần Văn Tú gả , gả cho một gã goá vợ bốn mươi tuổi, thu ba trăm sáu mươi tệ tiền sính lễ.
Trong nhà giờ chỉ còn mỗi một .
Ngoảnh đầu cánh cửa quen thuộc, cảnh vật mắt dần nhòa , như thấy một bóng hình gầy guộc, đội chiếc nón lá đan bằng rơm, xắn ống quần, gánh đôi sọt tre bán hết rau từ ngoài cổng bước .
"Anh Văn Đức, bút máy của hết mực ? Em mua cho một lọ mới đây, xem mua đúng ~"
Giọng cô đầy hớn hở, mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, mặt còn vẻ non nớt, tết hai b.í.m tóc, mồ hôi ướt tóc mái, đôi má ửng hồng, lên vô cùng.
Bụng mang chửa to mà cô vẫn thể giơ gàu tưới phân cho ruộng, vẫn thể ghế giơ sào hái quả tỳ bà, vẫn thể chống nạnh đỏ mặt tranh cãi kịch liệt với trong làng, "Văn Đức nhà là học thức, nhất định sẽ là nhà văn lớn, những bản thảo đều thể đổi lấy tiền, là học dùng trí óc để kiếm cơm, chữ lắm!!!"
Cảnh tượng chuyển đổi, bóng hình dần biến thành khuôn mặt Xa Kim Mai, cô mệt mỏi đang cãi với Chu Quý, cũng là vì miếng đất hôm nay, cũng là do nhà Chu Quý chiếm mất một luống đất nhà .
Cô nghển cổ, đỏ mặt, c.h.ử.i với Chu Quý, mắng ngừng cổng nhà họ.
Xa Kim Mai, dù một chọi ba cũng , khi về nhà chính con trai quát mắng là mất mặt, đau khóng rơi nước mắt.
Giọt nước mắt như một chùy nặng giáng tim , khiến khó thở đến nghẹt thở.
Trước đây, luôn trách họ chi li, trách họ nghèo nàn về tinh thần, trách sự cay nghiệt và ồn ào của họ trở thành vết nhơ thể kẻ luôn giữ thể diện như .
quên mất, quên mất vẻ hào nhoáng của đến từ , thể ngạo nghễ xuống cô ?
Bây giờ, còn họ xung phong xông pha ở phía , để mưu sinh, cũng trở thành kiểu mà từng ghét nhất.
Và, cảm thấy sai, rõ ràng sai là nhà Chu Quý, tại đây cảm thấy phe lý là mất mặt?
Thời gian gần đây, cứ lặp lặp giấc mơ về kiếp .
Mỗi tỉnh dậy, đều yên lâu.
Hắn hiểu, trong giấc mơ, thể quên mất, lúc còn thầm lặng vô danh, chính là bóng hình gầy guộc che chở cho , để thể ở trong thế giới văn chương mà những việc .
Để đối mặt với những vụn vặt của cuộc sống và chuyện cơm áo gạo tiền trong nhà, tư cách gì để chê cô thô lỗ vô học, thể đối xử với cô lạnh nhạt như , bất nhẫn như ?
Rõ ràng là cô hiến dâng tất cả cho , cạn kiệt tâm huyết, thế mà khi dựa sự nâng đỡ của cô để vươn lên, thể ghét cô đến tận xương tủy?
Đó là vợ , là ân nhân của mà......
Đưa tay đổ rượu trong chén miệng, hôm nay rượu mà chát thế.
Má ướt lạnh, nước mắt trượt qua khóe môi, vội bóc một hạt lạc bỏ miệng.
Đôi mắt cúi xuống một chút sinh khí, lạc năm nay những chát mà còn mặn.