TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 475: Tin Chiến Thắng Trở Về
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:51:04
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bản Thư Cắt Đứt Quan Hệ hồi ghi rõ, khi Kiều Cửu Vượng còn lao động nữa, vấn đề phụng dưỡng sẽ do các con trai Kiều Hữu Phúc và Kiều Kiến Hoa, Kiều Kiến Quốc đảm đương theo tỷ lệ.
Bây giờ Lôi Hồng Hoa liệt, bản Kiều Cửu Vượng sức khỏe cũng còn. Kiều Kiến Hoa và vợ ở nhà nấu cơm chăm sóc, phía Kiều Kiến Quốc mỗi tháng gửi về 15 đồng. Kiều Cửu Vượng yêu cầu các con trai Kiều Hữu Phúc cũng thực hiện nghĩa vụ của , mỗi mỗi tháng nộp cho ông 15 đồng.
Các con trai Kiều Hữu Phúc chịu, Lôi Hồng Hoa liệt thì liên quan gì đến họ, bà con cái.
Trước mặt Lão Chi bộ thư và Kiều Kim Thành, Kiều Hữu Phức thẳng: "Nếu chúng phụng dưỡng, tối đa chúng chỉ phụng dưỡng mỗi Kiều Cửu Vượng, và chia đều bốn phần, em chúng chịu hai phần, những khác thì đừng tìm chúng ."
Tần Tuyết cũng theo đó : "Kiều Kiến Quốc gửi cho các 15 đồng là đúng , Lôi Hồng Hoa dù cũng là đẻ của . Hắn về nhà tức là gánh luôn phần của Kiều Kiến Hoa . Hắn trả 15 đồng, Kiều Kiến Hoa chăm sóc, chia đều cho hai em họ thì mỗi là 7 đồng 5. Bảy đồng 5 chia tiếp cho hai già, mỗi già là 3 đồng 7 hào 5."
Kiều Hữu Tài cũng phản ứng ngay: " , hồi đó , chúng quản Lôi Hồng Hoa, chỉ quản một thôi. Căn cứ theo phần mà các con trai họ đóng, em chúng mỗi cũng chỉ xuất 3 đồng 7 hào 5."
Kiều Cửu Vượng tức giận đến mức cửa tiệm mắng c.h.ử.i thậm tệ.
Tần Tuyết chống nạnh bước tới: "Một mười lăm đồng? Ông cũng thật dám ! Bốn con trai là sáu mươi đồng, mua lương thực cũng đủ chôn sống hai vợ chồng già các . Vậy mà còn đòi mỗi nhà chúng mười lăm đồng? Ông còn trông chờ vơ vét của chúng để phát tài ?"
"Gia đình và nhà Hữu Tài gộp , mỗi tháng đưa ông bảy đồng rưỡi. Hai con trai của ông mỗi tháng đưa ông bảy đồng rưỡi. 15 đồng là ông thể sống ở quê thoải mái . Ông thử hỏi khắp cả thị trấn xem, ông lão nào mỗi tháng tới 15 đồng tiền sinh hoạt phí ?"
"Còn về vợ kế của ông, đó là chuyện của những đứa con của bà . Lúc còn trẻ bắt nhà chúng , Hữu Phúc, Hữu Tài, nuôi vợ nuôi con hộ bà , bây giờ còn trông chờ chúng phụng dưỡng ? Chúng nợ bà ?"
Vân Vũ
"Bảy đồng rưỡi, ông thì lấy, thì thôi. Xem những chuyện các đây , nếu do đàn ông nhà còn chút lương tâm, thì ông đ.á.n.h c.h.ế.t từ lâu ."
Cuối cùng, với sự hòa giải của Bí thư thôn và Kiều Kim Thành, Kiều Cửu Vượng cũng dám gây chuyện, đành ngoan ngoãn cầm 7 đồng 5 trở về.
Mãi Kiều Giang Tâm mới kể chuyện , trong lòng bất mãn nhưng cũng đành chịu, bởi vì cho dù đưa đến đồn công an, Kiều Cửu Vượng vẫn là cha ruột của em Kiều Hữu Phúc, mối quan hệ huyết thống thể chối bỏ.
Hơn nữa, nhà họ Kiều còn đang mở cửa hàng buôn bán kinh doanh ở thị trấn, đời vốn thương kẻ yếu, bất kể đây ông tạo nghiệp chướng gì, giờ đây chỉ thấy cảnh ông lão già yếu.
Vì , chỉ cần Kiều Cửu Vượng gây chuyện, mỗi tháng bảy đồng rưỡi, cũng coi như phá tài để tránh họa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, những cuộc đối đầu chiến đấu quy mô nhỏ cấp Tiểu đoàn, Đại đội ở biên giới, sự nỗ lực phối hợp của nhiều phía, dần dần bước giai đoạn định và phát triển.
Sau năm 1988, các xung đột quân sự quy mô lớn giữa hai bên ít nhiều, nhưng nghĩa là chiến sự. Giữa lúc đối đầu, vẫn còn những cuộc tranh chấp từng ngọn đồi, những trận đ.á.n.h trong hầm Hốc Mèo, cùng các cuộc đối đầu nhỏ lẻ như đặc công và trinh sát hai bên thâm nhập lẫn ... Tiếng s.ú.n.g vẫn thường xuyên vang lên.
Tháng 10 năm 1989, nhiệm vụ tác chiến phòng ngự ở biên giới chuyển giao từ các đơn vị chủ lực Dã chiến sang cho các đơn vị phòng thủ biên giới đảm nhiệm. Quy mô cũng từ cấp Sư tăng cường đây, dần dần thu nhỏ thành cấp Trung đoàn tăng cường.
Kể từ đây, cuộc chiến luân phiên kéo dài hơn năm năm về cơ bản chấm dứt.
Đàm Thanh Lâm ba năm nay lo lắng nhiều, già trông thấy. Kỳ thực, tuổi của ông còn trẻ hơn Cố Khánh Dũng năm sáu tuổi, nhưng ông vẫn còn mang nhiều thương tật cũ.
"Ông Đàm tới ! Mời ông , để cháu gọi chị Kiều ."
Triệu Tuyết, với cương vị quản lý sảnh, quá quen thuộc với Đàm Thanh Lâm, thấy ông bước liền nhiệt tình chào đón.
Một lúc , Kiều Giang Tâm mang đôi giày cao gót nhỏ, bước lách cách .
Người tới, nhưng tiếng gọi tới .
"Ông Đàm~"
Kiều Giang Tâm quen thuộc pha cho ông, ánh mắt thiết tha ông.
Cố Vân Châu ba năm rưỡi, thời gian thấm thoát trôi qua, Kiều Giang Tâm cũng từ một thiếu nữ 19 tuổi, vô thức vượt qua gần bốn xuân hạ thu đông, bước sang giai đoạn trưởng thành ở tuổi 23.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-475-tin-chien-thang-tro-ve.html.]
Đàm Thanh Lâm cô đang mong chờ điều gì. Mấy năm nay, chỉ mấy ông lão họ, Kiều Giang Tâm cũng một mực ở Tế Châu. Cô đang chờ đợi ai, Đàm Thanh Lâm hiểu rõ.
"Chờ đợi bao nhiêu năm , thứ con , sắp toại nguyện ." Đàm Thanh Lâm cô .
Trong lòng Kiều Giang Tâm bỗng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, kinh hỉ, chua xót, khó chịu, vui mừng. Đủ cảm xúc xông thẳng lên cổ họng, khiến mắt cô cay cay, mũi cô sụn sùi, trong giây phút quên mất cả thở.
Mãi hai nhịp thở, cô mới run rẩy giơ hai tay lên che mặt.
Đàm Thanh Lâm đưa tay vỗ nhẹ lên vai an ủi cô: "Đứa bé ngốc , đây là chuyện mà. Những ngày tháng lo sợ kinh hãi qua , từ nay về là ngày lành thôi."
Chất lỏng ấm áp ướt đẫm lòng bàn tay cô. Đây là tin , Kiều Giang Tâm đáng lẽ vui mừng mới , mà cô ngừng .
Hơn nửa giờ , cô lấy khăn ướt lau đôi mắt đỏ sưng húp của , nức nở : "Xin ông Đàm, để ông thấy cháu t.h.ả.m hại quá."
Đàm Thanh Lâm hiền hậu: "Có gì mà thấy t.h.ả.m hại chứ? Ông là từng trải , con kiên cường ."
Kiều Giang Tâm nóng lòng hỏi ngay vấn đề : "Khi nào Cố và thể trở về?"
Đàm Thanh Lâm đáp: "Sắp . Trước tháng 3 năm , quyền chỉ huy tác chiến phòng ngự ở chiến trường biên giới sẽ bàn giao cho quân khu địa phương. Binh lính các quân khu luân phiên sẽ trở về quân khu đóng quân của ."
"Trải qua gió mưa và đạn lửa, Vân Châu cũng nên trở về . Mang theo chiến công chồng chất của , đón nhận vinh quang gia miện, lắng những tràng vỗ tay thuộc về ."
"Là một thầy, tự hào về ."
Đôi mắt đỏ sưng của Kiều Giang Tâm đến nheo : "Anh Cố dĩ nhiên là giỏi nhất ."
Những ngày tháng chờ đợi đây, vô đêm đen đều nỗi sợ hãi lấp đầy, lo lắng bồn chồn và tơ tưởng nhớ thương trở thành màu nền.
Bây giờ, Đàm Thanh Lâm mang đến tin tức về ngày trở về, những u ám trong lòng Kiều Giang Tâm thổi tan, đó là sự mong chờ nồng nhiệt như ánh mặt trời ấm áp.
Ngay lập tức, Kiều Giang Tâm thông báo tin lành cho Lưu Tân Nghiên ở huyện Ninh. Đầu dây bên , Lưu Tân Nghiên như một con ch.ó ốm.
"Giang Tâm... c... thật... thật chứ?"
"Ch... chắc chắn ? Ai với ?"
Giọng của Lưu Tân Nghiên căng thẳng đến mức lắp bắp, đến cuối câu thì giọng nghẹn ngào.
Kiều Giang Tâm đáp: "Chắc chắn lắm, thầy của Cố đích mang tin tới. Chị Tân Nghiên, họ sắp trở về ."
"U... ... o... o... ứ... ứ... họ... ứ... họ sắp về ... hu hu~"
Lưu Tân Nghiên ở đầu dây bên đến mức kiềm chế bản .
Kiều Giang Tâm nhạo cô , bởi vì lúc tin , cô cũng chẳng khá hơn Lưu Tân Nghiên là mấy.
"Giang Tâm... hu hu... hôm nay em sẽ thu xếp đồ đạc... ứ... dẫn, dẫn Tĩnh Quy về Tế Châu... Hu, em ga xem vé ngay bây giờ đây..."
"Hu hu hu... Bành nhà em... còn từng gặp Tĩnh Quy..."