TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 397: Kiều Kiến Quốc Được Đánh Giá Cao
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:45:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nguyên nhân như : Mùng ba Tết, Kiến Quốc vẫn luôn nghĩ về sự phát triển của nhà máy. Dù nghỉ lễ nhưng lòng vẫn hướng về công việc, nghĩ rằng dịp Tết Nguyên Đán, các gia đình sum họp, nhu cầu rượu bia hẳn sẽ tăng cao. Vì , phố khảo sát thực tế, đặt nền móng cho việc tiêu thụ Tết…
… Một nữ đồng chí bên đường bắt nạt, con là nhân viên của Nhà máy Rượu huyện Ninh, trong tràn đầy chính nghĩa, huống chi Chủ nhiệm Triệu thường dạy chúng con sẵn lòng giúp đỡ khác… Con khắc ghi trong lòng…
Một chống ba , bảo vệ nữ đồng chí. Tiếc rằng đối phương đông , thế mạnh, Kiến Quốc dù lòng nhưng vô lực…
Dù đang viện nhưng trong lòng vẫn canh cánh công việc, sốt ruột như lửa đốt… Nhất định sẽ dưỡng thương cho , cố gắng sớm trở vị trí, cống hiến hết cho nhà máy.
… Nữ đồng chí lòng dậy lên ơn, rằng thể đào tạo một nhân viên chính nghĩa như , hẳn là các lãnh đạo của Nhà máy Rượu huyện Ninh đều tư tưởng và giác ngộ cao… Đằng đó thể tách rời sự dạy dỗ của nhà máy… Cô sẽ gửi tặng nhà máy chúng một tấm bảng ghi ân để tỏ lòng ơn…
con Chủ nhiệm Triệu là khiêm tốn, các vị lãnh đạo cũng quan tâm đến những hình thức bề ngoài , nên con từ chối…”
Trang giấy còn , Thái Tiểu Huệ thèm nữa.
“Thật là lên mây lên gió . Còn Kiều Kiến Quốc nữa, xem nên đổi tên thành Kiều Tiện Nhân cho . Kiến Quốc đúng là hổ, loại vô liêm sỉ như , đúng là đầu tiên trong đời thấy.
Cái… cái thể chứ? Một cái đơn xin nghỉ phép, mà vòng vo tam quốc khen lãnh đạo, khen nhà máy cả trăm , thuận tiện khen chính một trăm hai mươi .
Xin nghỉ phép thôi mà, cứng nhắc thành một cuốn tự truyện .”
Thái Tiểu Huệ miệng lẩm bẩm chê bai, nhưng vẫn gấp bức thư , thành thật mang đến nhà dượng.
“Dì, Dượng, cả nhà nhà ạ?”
Thái Tiểu Huệ bước cửa, thấy Triệu Chính Hùng và Lý Mẫn đang ghế sofa xem tivi, liền cất tiếng chào.
Triệu Chính Hùng ngẩng đầu lên, “Ồ, Tiểu Huệ đến , .”
Lý Mình bóc bưởi, dùng tay còn kéo chiếc ghế bên cạnh, hiệu cho cô .
“Hôm nay rảnh rỗi đến chơi ? Mẹ cháu ? Cháu một ? Cháu xem, hôm đến đây chúc Tết cũng chịu thêm, ăn cơm xong là , dì còn tưởng con trai dì chỗ nào mếch lòng cháu, lôi nó tra hỏi cả đêm.”
Thái Tiểu Huệ phịch xuống ghế, “Là cháu tự việc, liên quan gì đến Triệu Đông chứ?” Nói , cô lấy từ trong túi bức thư của Kiều Kiến Quốc ném lên bàn mặt Triệu Chính Hùng, giọng lơ lớ, “Cái … đơn xin nghỉ phép của cái tên Kiều Kiến Quốc trong đơn vị dượng.”
Triệu Chính Hùng đặt tách xuống, nhặt tờ đơn xin nghỉ phép dày cộp lên xem với vẻ nghi hoặc, “Đơn xin nghỉ phép của Kiều Kiến Quốc, để cháu mang tới? Cháu quen ?”
Thái Tiểu Huệ giành một miếng bưởi từ tay dì, “Dạ quen, đúng lúc gặp , cũng dượng là dượng của cháu, nên nhờ cháu mang theo đường cho tiện.”
Triệu Chính Hùng cũng nghĩ nhiều, mở phong bì xem, càng xem sắc mặt càng tươi, xem gật gù, “Ừm~, ừm~, là một đồng chí ~, mất mặt đơn vị chúng , dịp Tết Nguyên Đán vẫn nghĩ về công việc, là một tích cực tiến bộ, giác ngộ…”
Khóe miệng Thái Tiểu Huệ giật giật, “Dượng, cái đơn xin nghỉ phép lúc nãy, cháu cũng xem , dượng thấy nó …”
Triệu Chính Hùng ngẩng đầu lên khỏi đơn xin nghỉ phép, “Cháu cũng thấy đúng ? Tình cảm chân thật, bộ đều là giác ngộ cao, hề sự cứng nhắc của đơn xin nghỉ phép bình thường, nguyên nhân, quá trình, hậu quả và thái độ, đều rõ ràng rành mạch.”
“Tiểu Huệ , mà cháu giới thiệu quả là phù hợp với bộ phận kinh doanh của nhà máy rượu chúng . Dượng thích nhất loại đồng chí nghĩ, tinh mắt, giác ngộ tư tưởng cao như .”
Vân Vũ
Bước khỏi nhà dì, Thái Tiểu Huệ vẫn còn choáng váng, lúc nãy Triệu Chính Hùng suýt nữa khen Kiều Kiến Quốc như tấm thảm.
Nhiệt tình, tích cực, giác ngộ tư tưởng cao, tầm xa, chân thành với , tôn trọng lãnh đạo, kiên nhẫn, tính tình , định cảm xúc, tinh mắt, khách hàng yêu mến…
Đó là Kiều Kiến Quốc???
Trong bệnh viện, Kiều Kiến Quốc đang sốt ruột như kiến bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-397-kieu-kien-quoc-duoc-danh-gia-cao.html.]
“Thái Tiểu Huệ cái đổ phụ đó, vẫn tới? Đưa một cái đơn xin nghỉ phép, mà nửa ngày trời , cần lâu đến ?”
“Đừng nữa dọc đường sinh sự, xem cái thuận mắt, cái vấn đề, đ.á.n.h với ai nữa chứ?”
Còn Thái Tiểu Huệ thì lang thang đến Thực Lý Hương ăn cơm với Hồ Xương Lương, còn tán dóc với Kiều Giang Tâm xong, lúc mới nhớ Kiều Kiến Quốc trong bệnh viện vẫn đang đợi .
“Ái chà, quên .”
Vội vàng bưng một bát mì hướng về phía bệnh viện.
Kiều Kiến Quốc đợi đến nỗi hóa thành con khủng long phun lửa , thấy Thái Tiểu Huệ, lập tức nửa biểu diễn một màn vũ điệu chiến tranh.
Thái Tiểu Huệ đặt bát mì xuống cạnh đó, bịt tai, đợi xong mới buông tay , “Được , một đại trượng phu mà khí tính lớn thế, ăn nhanh .”
“Lúc đ.á.n.h với , thấy hùng dũng như ? Thứ chỉ dám hùa theo trong nhà~”
“Cô…”
“Cô cái gì? Một đại trượng phu còn lắm lời nhăng nhít, nếu còn dám lải nhải với , tin bẻ nốt cái chân của cho xem!!!”
Kiều Kiến Quốc đ.á.n.h , mắng cũng xong, uất ức đến nỗi tay cầm đũa ăn mì cũng run rẩy.
“Thu cái bộ dạng tiểu tì thụ khí của , chuyện của thật sự trách , là do đen đủi thôi, còn liên lụy nữa là khác. Cả năm việc vất vả, cuối cùng mới kỳ nghỉ, còn đến hầu hạ , oan ức ?”
“Lại nữa, mấy ngày nay tiêu, ăn, đều là do bỏ tiền , còn nữa?”
Kiều Kiến Quốc thể nhịn nữa, “Tiền của cô bỏ chẳng là tiền bồi thường ? Cô đẩy đỡ gạch, ném, hợp lý tiền đó còn chịu?”
Thái Tiểu Huệ băng gạc đầu , giọng mềm xuống, “Được , cũng cố ý, ai bảo ngay lưng , gạch của bay tới, ngốc mà tránh? Đó là phản ứng tự nhiên của con , cũng tại đen đủi như .”
“Hơn nữa, cũng đang nghĩ cách bù đắp cho mà. Anh dám về nhà ? Không chê chăm sóc chu đáo ? thông báo cho gia đình , đợi nhà đến, sẽ chăm sóc , bao giờ cũng hơn , và nhân cơ hội xóa bỏ cách giữa và gia đình…”
Lời Thái Tiểu Huệ hết, Kiều Kiến Quốc kêu lên kinh hãi, “Cái gì?”
“Thái Tiểu Huệ, khuyên cô đừng nhiều chuyện!”
“Muộn , sáng nay gửi điện báo , nếu nhà trì hoãn, bây giờ chắc đang đường đến .”
Kiều Kiến Quốc cảm thấy trời sắp sập, “Không, cô bệnh ? Cô xen gia đình gì ? Cô khó xơi thế nào ? Mau đỡ dậy , nhanh lên.”
“Làm gì?”
“Cô hỏi gì ? Tranh thủ lúc họ đến, chạy nhanh , đừng trách , nếu đến, bà lừa cho cô c.h.ế.t cũng là đáng đời.”
“Lừa ? Thái Tiểu Huệ sợ ai chứ…”
lúc hai đang cãi , cửa phòng bệnh mạnh mẽ đẩy , Thái Tiểu Huệ kịp đầu, cả hất văng ngoài.
Vừa mới chống tay tường vững, thấy một tiếng gào như sấm.
“Con trai của ~~~~~”