TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 361: Bộc Phát Cảm Xúc Lúc Không Ai Nhìn Thấy
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:43:57
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Khánh Dũng mím chặt môi, mặt mày đen sạm, giọng điệu băng giá.
"Ta quan tâm các ngươi đạo lý gì to tát, chỉ cho các ngươi , Vân Châu trở về đơn vị chắc ở trong tay .
Trên đó mấy vị thủ trưởng đều để mắt đến , ngay cả lão già họ Lam cũng đến tranh .
Nếu vì nguyên nhân của hai vợ chồng các ngươi, khiến Vân Châu lão già họ Lam moi , thì cái gia tộc họ Cố , hai cũng đừng ở nữa, sớm cuốn xéo cho !"
Nói xong, Cố Khánh Dũng dậy bỏ , ông lười chuyện với hai kẻ ngốc nữa, thấy mà mắt cũng đỏ lên.
Cả đời ông hiếu thắng, đẻ một đứa ngốc đần như !
Đẻ một đứa ngốc, còn rước về một con đàn bà ngu xuẩn.
Cố Hồng Bân và cả nhà bốn thấy lão gia tức giận bỏ , căn bản dám ngăn.
Đặc biệt là Cố Hồng Bân, hiểu rõ vì phụ những lời nặng nề như .
Lam Sư trưởng và phụ so kè hơn ba mươi năm , huống chi Vân Châu chính là chống đỡ cả gia tộc họ Cố, tư chất hơn Vân Hải bao nhiêu , là hậu duệ quan trọng nhất và triển vọng nhất của nhà họ Cố trong quân khu.
Bây giờ, thể sẽ khác moi mất, điều đối với sự phát triển của nhà họ Cố mà , ảnh hưởng vô cùng lớn.
Hai năm nay, nhà họ Cố dồn hết tài nguyên để bồi dưỡng Cố Vân Hải, thậm chí còn liên hôn với nhà họ Lưu, thế mà Cố Vân Hải trong quân đội vẫn thể len lỏi cái vòng tròn đỉnh cao .
Còn Cố Vân Châu thì khác, bản vốn ở trong đó .
Cố Hồng Bân và cả nhà dám ngăn, nhưng Nhị thẩm họ Cố thì dám.
Thấy Cố Khánh Dũng , bà đẩy chồng một cái, "Vũ Hỗ, thể để bố trong tức giận như , mau dỗ dành ."
Nói xong, bà tự dẫn đầu đuổi theo, "Bố, bố, bố chờ một chút, thi Vân Hổ 92 điểm đấy, nó cứ hỏi con bao giờ ông mới về, đem bài thi cho ông xem.
Ông về một cũng khó khăn lắm, ông đến chỗ con ăn cơm hãy , vặn hôm nay con định gói bánh chẻ đấy."
Cố Vũ Hỗ cũng vội theo, " bố, đến chỗ con một chút, hai cha con chúng cũng lâu trò chuyện, Bộ trưởng Bộ Hậu cần chỗ con hồi còn hỏi thăm ông..."
Vương Lạc nghiến răng mấy rời , "Lý Thu Phình cái đồ hổ , bao nhiêu năm vẫn , hễ cơ hội là giẫm lên phòng trưởng chúng , nhớ ."
Cố Hồng Bân thấy lời của Vương Lạc, đầu bà , há miệng gì đó, nhưng liếc con trai, bỗng hỏi: "Hoạt động biểu dương hôm nay thế nào ?"
Sắc mặt Cố Vân Hải đờ , gượng ép một nụ , "Cũng, cũng lắm, con cũng là ông về , tưởng chuyện gì, nên hoạt động kết thúc con vội về ngay.
Nhà chuyện gì thì con về đơn vị ."
Cố Hồng Bân mặt lạnh như tiền gật đầu, "Con cũng tự nỗ lực thêm, Bành Chí Hoa trong đại viện năm nay lập một Tam đẳng công, sắp thăng chức nữa , ngay cả Vân Châu ở trong đơn vị cũng nhận một đề cử."
Trên mặt Cố Vân Hải lộ chút khó xử, "Bọn họ may mắn thôi, đúng lúc nhà nước trọng điểm trừng trị vấn đề an ninh trật tự, bọn họ tình cờ ở huyện Ninh phối hợp với công an địa phương triệt phá một băng nhóm lừa đảo hoạt động liên tỉnh, và theo dây mà bắt một loạt phạm nhân.
Nhiều gia đình nạn nhân và đơn vị liên danh gửi giấy khen và lời cảm ơn, cơ quan công an địa phương cũng gửi giấy biểu dương đến đơn vị.
Nếu vụ liên quan khá rộng, ảnh hưởng lớn, Bành Chí Hoa gặp , thì Tam đẳng công năm nay chắc thuộc về ."
Dù cố che giấu, biểu cảm và giọng điệu của Cố Vân Hải vẫn lộ hai phần ghen tị.
Vân Vũ
Trong lòng Cố Hồng Bân vốn đang bực bội, căn bản giải thích của con trai, "Con tranh với là do con đủ nỗ lực, liên quan gì đến chuyện gặp may , con nên tự xem bản , tại gặp may đó là con!
Trên đầu con còn ông, đằng con còn cả nhà họ Cố sức giúp đỡ, đằng Bành Chí Hoa cái gì?"
Cố Vân Hải mặt đỏ bừng, cúi đầu, "Con , bố, con sẽ nỗ lực thật !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-361-boc-phat-cam-xuc-luc-khong-ai-nhin-thay.html.]
"Không chuyện gì thì con về ."
Cố Vân Hải xong, nắm chặt tay, ngoảnh bước , bước chân nhanh.
Lưu Tân Duyệt cảm nhận khí ngột ngạt, cũng vội vàng nặn nụ , "Bố , trời lạnh , hai chú ý giữ gìn sức khỏe, con về ."
Nói xong, Lưu Tân Duyệt vội vàng theo chồng, "Vân Hải, Vân Hải, đợi em với."
Cố Vân Hải giả vờ như thấy, bước nhanh.
Lưu Tân Duyệt thấy mất mặt, đưa tay kéo Cố Vân Hải, "Anh đợi em với, nhanh gì? Bố đang đấy, thể cho em chút thể diện ?"
Cố Vân Hải đang bực bội trút , giơ tay dùng sức, một cái văng cánh tay Lưu Tân Duyệt .
Lưu Tân Duyệt giữ thăng bằng, hét "ối" một tiếng ngã sóng soài xuống đất.
Cố Vân Hải mắt đỏ ngầu, trút hết tất cả sự tức giận, "Anh còn mặt mũi nữa là gì, em cần thể diện để gì? Em thích diễn lắm ? Trên sân khấu diễn đủ, còn bắt về nhà diễn cùng em ?
Vừa nãy thấy bố mắng thậm tệ, trong lòng em mừng thầm ? Biết Cố Vân Châu sắp trở về, cái mặt của em che cũng thèm che, như cả thiên hạ em vẫn nhớ em chồng.
Sao? Hối hận ? Hối hận vì lấy Cố Vân Hải ? Hối hận thì cũng muộn .
Em cần mặt mũi, còn cần, ngay mặt , em cũng nên lén giấu một chút, đừng để chê Cố Vân Hải lấy một đàn bà lăng loàn!"
Lưu Tân Duyệt ngậm nước mắt tủi nhục, hoảng hốt quanh, sợ khác thấy thấy.
Cô vội vàng bò dậy từ đất, một cái tát đ.á.n.h bốp mặt Cố Vân Hải.
"Đét!!"
Cố Vân Hải tát khiến mặt hẳn sang một bên, cả cũng dần dần bình tĩnh .
Lưu Tân Duyệt mắng, "Cố Vân Hải, đồ khốn nạn, cũng , chính là đồ súc sinh, trong lòng bẩn thỉu nên cái gì cũng bẩn!
Anh là đàn ông, mỗi chịu uất ức, dám trút lên nhà, dám trút lên cấp , chỉ bắt nạt đàn bà, còn chê em lăng loàn, em còn chê là đồ bỏ .
Sao, Cố Vân Châu sắp về , sợ ? Anh sốt ruột ? Chỉ trút giận lên em thôi ?
, em hối hận , em đáng lẽ nên lấy , đồ súc sinh, còn thua cả một sợi tóc của Cố Vân Châu, ít nhất dám dám chịu, bao giờ giận dữ với phụ nữ."
Cố Vân Hải vốn trong lòng để ý chuyện vợ đây từng quan hệ với Cố Vân Châu.
Lưu Tân Duyệt ưu tú thật, nhưng cô mang theo vết nhơ, trong quân khu ai mà chẳng Lưu Tân Duyệt đây từng đính hôn với Cố Vân Châu.
Người dù mặt , nhưng Cố Vân Hải trong lòng rõ như ban ngày, ít lưng đều bàn tán về , chê .
Bây giờ Cố Vân Châu còn về, ông thể hiện sự bất mãn với và sự coi trọng với Cố Vân Châu, cha còn cho chút thể diện nào, suýt nữa thì chỉ thẳng mũi mắng vô dụng.
Điều lo lắng nhất chính là vợ, vợ là sĩ diện cuối cùng của một đàn ông.
Vốn dĩ khi tát một cái, đầu óc dần bình tĩnh , giờ thấy những lời của Lưu Tân Duyệt, lập tức mất hết lý trí.
Hắn trả đũa bằng một cái tát ngược .
"Đét!"
"Đồ tiện nhân, trong lòng em giấu những ý nghĩ bẩn thỉu, còn mặt mũi nào mắng trong lòng bẩn? Lòng bẩn ít nhất từng thôi hôn, ít nhất như em, ăn một đằng một nẻo!"