TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 351: Dọn Lên Thị Trấn Đón Tết
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:43:14
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy Kiều Giang Tâm bận rộn thẳng đến lúc trời tối mới về nhà ăn cơm. Ăn xong cơm tối, cả nhà đóng chặt cửa mở hội nghị gia đình. Phía bên thị trấn nhờ Hứa Vũ tạm thời trông coi giúp.
Kiều Giang Tâm đỡ Giang Mộc lên đùi , sang với : "Bọn trẻ còn nhỏ, bên thị trấn vẫn là ồn ào quá. đề nghị năm nay đón Tết vẫn ở trong làng, Tết khi ấm áp hơn, và bác gái mới dẫn bọn trẻ lên đó."
Tần Tuyết lắc đầu: "Không, bàn với A Phương , hai hôm nữa các lên , bọn ở phía sẽ theo lên ngay. Trong làng vẫn lắm chuyện phức tạp, chiều nay cái đại học sinh họ Trần cứ loanh quanh cửa nhà cả buổi. Còn phía nhà họ Kiều cũ nữa, lắm chuyện lắm. Dạo ít gặp bọn , đều mấy câu mỉa mai chua ngoa kì cục."
"Vì cùng ngươi bàn , cái Tết bọn đón trong làng nữa, thẳng tiến lên thị trấn đón Tết."
Kiều Giang Tâm đầu về phía Lưu A Phương.
Lưu A Phương gật đầu, nhỏ: "Ừ, cũng nghĩ . Người mà kỳ lạ thế, quen gì sống lên, chỉ còn ghen tỵ. quen sống lên, ít kẻ trong lòng thấy khó chịu, đ.â.m ghen ghét, thậm chí còn tay hãm hại nữa."
"Trước đây nhà với nhà cũ căng thẳng tới mức nào, cả làng đều , chúng thậm chí còn ký cả giấy đoạn . Vậy mà dạo , hiểu họ tới nhà tìm sự bực dọc , ít kẻ bục cao đạo đức, mấy câu với bọn kiểu như già lúc mắc sai lầm, hãy thông cảm chút, đừng đuổi cùng g.i.ế.c tận, nên rộng lòng tha thứ các kiểu."
Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài thường xuyên sớm về khuya, nên những chuyện .
"Ai thế hả?" - Kiều Hữu Tài mặt đen hỏi.
Tần Tuyết nửa nửa : "Nói thì nhiều lắm, ngay cả Lão Chi bộ thư cũng ý đó, ngươi và thằng ba nhà cũ rốt cuộc cũng là cùng cha sinh , giờ thì em tư mất , cũng chỉ còn ba em thôi. Nói mấy câu kiểu bố ngươi dù sai thế nào, thì cũng là bố ngươi, ông còn sống bao nhiêu năm nữa , trẻ như bọn mày cớ gì bám lấy lầm nhỏ đó mà buông."
Kiều Hữu Phúc mím môi: "Vậy thì tất cả lên đó đón Tết thôi. Trước đây cũng lo điểm , đều còn đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm ăn, chỉ mỗi nhà ăn buôn bán còn thuê cửa hiệu. Trừ khi bọn thể dẫn dắt cùng phát triển, bằng , sẽ luôn một kẻ đỏ mắt tay hãm hại thôi."
Tần Tuyết gật đầu: "Phải, và A Phương cũng nghĩ . Người lớn bọn thì gì, nhiều lắm thì vài lời đồn thổi, tiếng chua ngoa thôi. bọn con nhỏ, nhà bốn đứa trẻ, bọn trẻ thể chuyện gì ."
Kiều Giang Tâm cũng phản đối nữa: "Vậy thì quyết định thế , bọn lên thị trấn đón Tết. Mẹ và bác gái lên hai hôm. Phía bọn sẽ dọn dẹp , hai hôm nữa sắm sửa đầy đủ đồ đạc. Nhà lâu ở, đặt mấy cái lò sưởi đốt vài ngày cho thông khí. Đông thì tới lúc đó tự khắc sẽ sinh khí."
Sau khi nhất trí về chủ đề , Tần Tuyết nêu lên một chủ đề khác.
Vân Vũ
"Bọn là ăn buôn bán, việc gì cũng quy củ phép tắc. Tuy là dọn lên thị trấn, nhưng bọn đều là địa phương, họ hàng bạn bè ai mà chẳng ."
"Làm ăn, sợ nhất là gặp loại vô liêm sỉ tới cửa ăn vạ, một hai thì còn , nhưng nhiều quá thì ai mà chịu nổi. Vì nhất bọn đừng mở cái đầu ."
Nói tới đây, Tần Tuyết giải thích: "Đều là nhà cả, gì thẳng. Đàn ông con trai rốt cuộc còn thể diện, bọn đàn bà chúng mang tiếng nhỏ mọn cũng . Nếu gặp họ hàng khó xử, thì để và A Phương mặt."
"Họ hàng bên A Phương, sẽ đóng vai ác. Họ hàng bên , thì A Phương đóng vai ác."
Kiều Giang Tâm giơ ngón tay cái khen Tần Tuyết: "Đề nghị của bác gái quá."
Lưu A Phương thận trọng hỏi: "Đóng vai ác... như thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-351-don-len-thi-tran-don-tet.html.]
Tần Tuyết : "Ví dụ như chị dâu nhà tới cửa hàng, kiểu nhà khó khăn quá sống nổi, thể lấy đồ Tết về , ghi nợ , để trả . Ta sẽ giả vờ khó xử, còn ngươi thì nhảy , bảo cửa hàng là của gia đình, còn khác góp vốn nữa, để mở cửa hàng còn nợ nhiều lắm, nếu họ hàng bạn bè nhà ai cũng tới ghi nợ thì bọn còn ăn gì nữa?"
Kiều Giang Tâm gật đầu, giải thích với Lưu A Phương: "Phải, chung là cứ giả vờ tức giận, cho phép. Không nữa thì cứ trực tiếp c.h.ử.i . Đồ đạc mà cứ vài câu ghi nợ mang dễ dàng thế, thì tiền đó thu hồi khó lắm. Bọn cũng vốn, như thế là lỗ vốn đấy."
"Hơn nữa, bác gái đúng, một thì sẽ hai, tới lúc đó họ hàng xa tận mười tám đời, mặt mũi từng thấy, tin đồn kéo tới hết, bọn ?"
"Vì cái đầu , tuyệt đối mở. Cho dù bọn nhỏ mọn, vô cảm, khinh thường họ hàng cũng mở."
Lưu A Phương gật đầu, giọng điệu mang theo sự kiên định: "Được, hiểu . Họ hàng nhà tới ăn vạ, sẽ giả vờ khó xử, bác gái nhảy từ chối. Còn họ hàng bên , thì để mặt, là đạo lý đó ?"
"Phải, ngày càng thông minh ." - Kiều Giang Tâm .
Lưu A Phương khen một câu, giọng lập tức to hơn: "Chẳng qua là ăn vạ từ chối yêu cầu vô lý của thôi mà. Bọn họ còn mặt mũi đề chuyện khó , còn ngại gì mặt đen mặt đỏ nữa? Câu , c.h.ử.i ăn vạ đều ."
Trong lúc chuyện, Liêu Phúc Trân bước , thấy tiếng đẩy cửa đều đầu .
Bà nhỏ: "Ta... xem thằng Trụ Tử xong bài tập ."
Tần Tuyết vẫy tay gọi bà: "Mẹ, đây chút , Trụ Tử bài tập gì mà xem. Bọn con chuyện với ."
Liêu Phúc Trân gật đầu, trong lòng buồn bã.
Nhà họ Kiều sắp dọn lên thị trấn , chắc bà cũng về nhà , bà chỉ là nỡ rời xa Trụ Tử thôi.
Liêu Phúc Trân xuống, Tần Tuyết : "Mẹ, cũng đấy, bọn con đều lên thị trấn, Trụ Tử cũng sẽ chuyển trường lên thị trấn học. Trường học thị trấn hơn ở quê, Trụ Tử học cũng xa thế, về nhà ăn cơm cũng tiện."
Liêu Phúc Trân nở nụ : "Vậy thì quá, thằng Trụ Tử cũng hưởng chút phúc lớn ."
Tần Tuyết : "Con và Hữu Phúc bàn qua, lên sẽ mở cửa hàng, sắp Tết qua đông đúc, càng trông coi liên tục, chừng còn giao hàng. Không chỉ Hữu Phúc và Hữu Tài bận, cả con và A Phương đều bận rộn theo."
"Thuyên Tử và Hoa Hoa mới mấy tháng, Giang Mộc cũng mới một tuổi, đang là lúc cần chăm sóc."
"Mấy tháng nay ở nhà giúp bọn con nhiều, chu đáo nơi, đồ ăn nấu cũng hợp khẩu vị . Đừng là Hoa Hoa và Thuyên Tử nhà con, ngay cả Giang Mộc cũng nhờ."
Liêu Phúc Trân vội vàng khoát tay: "Nên mà, nên mà. Các đối với thằng Trụ Tử như , các , thằng Trụ Tử sẽ . Hai vợ chồng già chúng chỉ còn mỗi niềm trông mong thằng Trụ Tử, mơ cũng mong nhà họ Kiều ngày càng hơn."
Lưu A Phương : "Thím ơi, thì để nhà họ Kiều ngày càng hơn, thím thể vất vả thêm, lên thị trấn giúp bọn cháu ?"