TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 340: Mỗi người một nỗi khổ riêng
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:43:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng của Lưu A Hoa oan ức tuyệt vọng, từng chữ như thấm đẫm m.á.u và nước mắt.
Cô hiểu nổi, tại bản yêu thích đến .
Đối với cha , cô là nhiều nhất.
Cô giúp cha nuôi nấng, chăm sóc các em trai em gái phía , hầu hạ già liệt giường, lời họ mà kết hôn muộn, gả chỗ gần, thế nhưng cô chẳng bao giờ cha yêu quý. Hễ chuyện gì xảy , hi sinh chắc chắn luôn là cô .
Đối với chị em, đứa em nào phía từng nhận ơn của cô , thế nhưng trong các chị em, cô mãi mãi là kẻ xa lánh. Bây giờ nhà họ Kiều khá lên, đưa A Hà lên thành phố việc, dẫn hai em trai buôn bán rong, mà chẳng ai hé răng với cô một tiếng, chẳng ai hỏi một câu rằng đưa chị cả cùng .
Ở nhà chồng, cô là một vợ hiền dâu thảo, cô chăm chỉ hiếu thuận, thế nhưng bà chồng cứ cô mắt vì thường xuyên về nhà đẻ giúp đỡ, chồng cũng chẳng bênh vực cô .
Đối với con cái, cô cũng hết lòng hết , vì Đào Tử, cô thực sự thể mạng cũng tiếc, một chống cả nhà họ Hứa, thế nhưng trong mắt Đào Tử, bản còn bằng mợ ở nhà đẻ - những nuôi nấng nó vài năm.
Cả đời cô , mãi mãi chỉ là kẻ ngó lơ, chê bai.
Ngay cả đứa con của cũng , mãi mãi là như thế.
"Hu hu hu... thật sự đáng ghét đến thế ? Tại nhiều bao nhiêu cũng chỉ chuốc lấy sự chê bai? Tại hả?"
Lưu A Hoa phịch xuống đất, nức nở kìm nổi.
Đào Tử Kiều Giang Tâm kéo phía , đất ăn vạ cũng đến nghẹn thở.
Lưu A Hà chị gái những lời đau lòng như , cảm giác tội khổng lồ ập tới, cũng theo đó mà rơi nước mắt.
"Hu hu, chị cả, bọn em , xa lánh chị , chị thực sự hiểu lầm , chị dậy ."
"Em hiểu nỗi khổ của chị, những năm nay thực sự chị chịu oan ức , ở nhà cũng thực sự vất vả cho chị . Chị đừng nữa, dậy ."
Cô lau nước mắt, đưa tay kéo Lưu A Hoa đất.
Kiều Giang Tâm cảm thấy một luồng khí nghẹn trong lòng, lên xuống, bực bội vô cùng.
Kỳ thực đây, cô thực sự ấn tượng về dì . Cô thấy cảnh của Đào Tử, cảm thấy dì trọng nam khinh nữ; thấy thái độ của dì đối với dịp Tết, cảm thấy dì cay nghiệt, chua ngoa.
Cùng với tới, dì còn vô liêm sỉ giới thiệu con trai mặt , đều khiến Kiều Giang Tâm thấy khó chịu.
ai hảo, ai thể chỉ một mặt .
Đào Tử gửi nhà mợ nuôi nấng, tất cả đều trách dì cả lòng quá sắt đá, chiếm tiện nghi, nhưng dì chủ nhà họ Hứa? Đây lẽ là cách duy nhất dì nghĩ để giữ Đào Tử .
Vân Vũ
Dì đối xử với chị em cay nghiệt, lẽ nào là do dì là cống hiến nhiều nhất cho nhà đẻ? Đối với những đứa em hưởng lợi , lẽ nào dì phép oán trách vài câu ? Trong lòng dì lẽ nào phép oán hận ?
Nhìn thấy ít tụ tập xem náo nhiệt, Kiều Giang Tâm hạ giọng : "Đừng nữa, để thấy buồn . Tất cả theo phòng bao."
Nói xong, Kiều Giang Tâm kéo Đào Tử thẳng về phía phòng bao trong cửa hàng.
Lưu A Hà cũng kéo Lưu A Hoa dậy, đẩy bà trong cửa hàng.
Cố Vân Châu đang ở cửa xem náo nhiệt, vội vàng ngoảnh mặt về quầy thu ngân "công cụ " .
Trong phòng bao, Lưu A Hoa và Đào Tử đối diện ở bàn, cả hai đều đang .
Lưu A Hà ở bên dỗ dành vài câu, bên an ủi vài câu, mắt cũng đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-340-moi-nguoi-mot-noi-kho-rieng.html.]
Kiều Giang Tâm thấy những tiếng rưng rức , trong đầu như một vạn con ruồi đang vo ve, thật là phiền c.h.ế.t .
Cơn tức giận bốc lên, ầm một tiếng, Kiều Giang Tâm vỗ một cái xuống mặt bàn.
"Đừng nữa!!!"
"Phiền c.h.ế.t ! Chỗ là ăn buôn bán, dịch vụ tang lễ !!"
Kiều Giang Tâm hét lên câu , Lưu A Hoa và Đào Tử lập tức im bặt, cố nén đến mức chỉ còn nấc.
"Dì hai, trưa sắp khách , dì ngoài trông coi việc buôn bán ."
Lưu A Hà thấy lời Kiều Giang Tâm, do dự Lưu A Hoa và Đào Tử một cái, đầu bước ngoài.
Kiều Giang Tâm đầu Lưu A Hoa, Đào Tử, trong lòng thở dài, , vẫn là do cái nghèo mà thôi.
Chuyện của những lớn tuổi, cô thể ai đúng ai sai. về chuyện nhà ông bà ngoại, dì cả thực sự là cống hiến nhiều nhất.
Như lời dì , dì chăm sóc các em trai em gái phía khôn lớn, lỡ mất tuổi thanh xuân của , hầu hạ bà ngoại cho đến lúc bà mất, và thường xuyên vì về nhà đẻ giúp đỡ mà nhà chồng bắt nạt.
Dù dì yêu thích, nhưng tuyệt đối là một . Thế nhưng đây cũng là lý do để dì bóc lột Đào Tử.
Còn Đào Tử...
Nhìn Đào Tử ngây dại, vô hồn, Kiều Giang Tâm cũng nên gì, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ thành niên, sống vất vả, bây giờ gánh vác ít.
Còn về mợ cả...
Ở cái thời đại mà ai ai cũng đủ ăn đủ mặc đó, thể để cho con đói mà nuôi nấng Đào Tử từ lúc năm tuổi cho đến lớn, họ càng gì.
Ông ngoại vì gia đình yên , vì hòa giải mâu thuẫn giữa và mợ mà tìm đến Đào Tử, tuy là ác ý, nhưng việc ông thực sự chút hồ đồ .
Ông mợ trách dì cả, nên Đào Tử mau chóng trả xong ân tình , để bịt miệng mợ, khiến và dì cả vẫn mặn nồng tình chị em, nhưng ông tính tới việc nhà họ Hứa sẽ gây cho dì cả bao nhiêu áp lực.
"Dì cả, hôm qua Đào Tử đưa cho ông ngoại 120 đồng, nhưng đó là do cháu xin cửa hàng tạm ứng lương nửa năm đấy.
Xét từ phía nhà họ Lưu, dì thực sự chịu oan ức , nhưng Đào Tử nào tội tình gì?
Cháu hôm dì về nhà khoe khoang Đào Tử kiếm tiền, nhất định cũng là chứng minh cho khác thấy, chứng minh rằng việc đây dì bảo vệ Đào Tử khỏi nhà họ Hứa, dì sai, ?
Thời gian Đào Tử ở trong thành phố, dì ở nhà chắc cũng ít lời khó , cũng chịu ít cái lạnh nhạt từ nhà họ Hứa ?"
Lời của Kiều Giang Tâm thốt , Lưu A Hoa liền gục xuống bàn nức nở.
"Hu hu hu, nuôi nó thật là uổng công! Nó chỉ nhớ hận việc đòi nó tiền, rằng vì nó mà đ.á.n.h mắng, vì nó mà chỉ trỏ, nó vì nó mà chịu bao nhiêu lời đàm tiếu, nó chỉ nhớ dễ dàng, nó còn khó khăn hơn nhiều~"
Kiều Giang Tâm thở dài, "Dì cả, tiền bên ông ngoại lấy về , bây giờ chúng cũng thể đòi . Thực lúc nãy Đào Tử cũng sai, hiện giờ dì cũng gấp gì dùng tiền, cũng cơm ăn, dì cớ nhất định tranh một thở gì? Cớ cứ so sánh với mợ cả?
Đào Tử rốt cuộc vẫn là con gái ruột của dì, lẽ nào nó thật sự mặc kệ dì? Các là con ruột thịt, dì thể liều mạng để bảo vệ Đào Tử khỏi nhà họ Hứa, thể đương đầu với những lời đàm tiếu trong thôn, đó cũng là do dì thương Đào Tắc mà.
Dì cũng là từ phận con gái mà tới, dì nên hiểu rõ hơn ai hết sự khó khăn của con gái, đặc biệt là con gái trong nhà họ Hứa, lẽ dì nên thương nó nhiều hơn mới ."
Đào Tử đến đây lên tiếng, chỉ đỏ mắt chằm chằm cánh cửa, thẫn thờ.