TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 332: Trong lòng bất bình
Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:41:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Lưu A Hoa rời , cả ngày hôm đó Đào Tử đều im lặng, lúc rảnh rỗi cũng chỉ thẫn thờ, phát ngẩn .
Kiều Giang Tâm khi ăn cơm và vệ sinh cá nhân xong liền ngủ bù. Suốt chặng đường từ kinh đô về, dù là giường nhưng cô cũng cảm thấy đầu óc mụ mị, nên phát hiện sự khác thường của Đào Tử.
Lưu A Hà thì rõ lắm, nhưng Lưu A Hoa là chị ruột của cô, hơn nữa cô cũng nghĩ giống như Lưu A Hoa: đứa trẻ kiếm tiền mà đưa cho nhà, chẳng lẽ để nó tự giữ ?
Đào Tử còn gả chồng, Lưu A Hoa đòi tiền Đào Tử là chuyện đương nhiên, nếu là con cái cô , cô cũng thể để chúng giữ hết tiền lương .
Cả nhà cùng chung sức, gia đình mới ngày càng khá lên , hơn nữa bản cô kiếm tiền cũng đều chi tiêu cho gia đình cả.
Vì , cô chỉ an ủi Đào Tử vài câu mặt nó mà thôi, đại loại như Lưu A Hoa rốt cuộc là cha ruột của nó, bảo nó hiếu thuận các thứ.
Đào Tử gượng ép nở một nụ khó coi, đáp: "Cháu , dì hai."
Ở bên , Lưu A Hoa về đến làng vội khoe khắp nơi, con gái giờ tiền đồ, thật khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Cô lương tháng của Đào Tử là mười tám tệ, một năm thể kiếm cho nhà hơn hai trăm tệ, còn sẽ gả về thành phố, tìm cho một rể thành phố, và còn sẽ giúp đỡ các trai và em trai trong nhà.
Vân Vũ
Một trận khoe khoang khiến cô ở nhà chồng cũng vươn thẳng lưng, ngay cả chị dâu vốn luôn oai phong mặt cô, thái độ cũng chút nịnh nọt, tán tỉnh.
Người trong làng càng bợ đỡ cô , đủ lời ngon ngọt đổ dồn lên cô, những kẻ đây từng Đào Tử mất trinh tiết, mắt cao hơn đầu, đủ thứ lời đồn thối, giờ cũng đổi giọng.
"Ôi trời, A Hoa , bà sắp hưởng phúc đấy, nuôi con gái giỏi thật đấy, may mà hồi đó tùy tiện gả nó , thì tạo hóa như bây giờ chứ."
" , hồi nhỏ thấy Đào Tử nhà bà thông minh chăm chỉ , con ba nhà , Đào Tử thi cử những chín mươi mấy điểm đấy."
"Hê, theo , vẫn là đẻ, con gái tuy là đồ tốn tiền tốn của, nhưng so với con trai thì thương hơn."
" A Hoa , con Đào Tử nhà bà giỏi giang thế, bà coi chừng đấy. Một năm hơn hai trăm tệ cơ mà, coi chừng dỗ cho mất hết đấy."
Người đàn bà nháy mắt liếc về phía đông.
Phía đông là nhà Lưu Quốc Binh, con trai cả của Lưu Thiết Lũng.
Một khác lập tức tiếp lời: "Phải đấy, còn câu ‘ đẻ bằng nuôi’, cũng ai ngu ngốc , đứa trẻ là một mảnh thịt rơi từ , mà nuôi thể so sánh ."
Lưu A Hoa thấy lấy đắc ý, hết lời khen ngợi, vênh váo thể tả, đồng thời trong lòng cũng càng thêm đề phòng em dâu Lý Phượng Muội.
Đám phụ nữ trong làng bợ đỡ Lưu A Hoa , mặt Lưu A Hoa thì vẻ lo lắng cho cô , nhưng ngoảnh mặt sang chỗ Lý Phượng Muội một thái độ khác.
"Phượng Muội , chị , Đào Tử bây giờ một tháng lĩnh mười tám tệ lương đấy, hồi nãy A Hoa còn đang khoe khoang ở đầu làng, đắc ý lắm, Đào Tử một năm thể kiếm cho nhà hai trăm tệ cơ.", đàn bà trợn to mắt, giơ hai ngón tay lên mặt Lý Phượng Muội, vẻ kinh ngạc thôi.
"Hôm nay A Hoa lên một chuyến, đòi một tháng lương của Đào Tử về , ý cô là để Đào T� hai năm nữa, nhà chuẩn xây nhà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-332-trong-long-bat-binh.html.]
Một bà lão khác cũng sốt sắng : " , mà thì Đào Tử đúng là con sói trắng, nó do chị và Quốc Binh nuôi lớn đấy, dù hiếu thuận thì cũng nên hiếu thuận với hai vợ chồng các chị mới .
Chị xem những năm khó khăn bao, nuôi thêm một miệng ăn tốn bao nhiêu công sức, kết quả bây giờ khá , các chị nuôi lớn đứa trẻ, họ đến hái trái ngọt, chà chà, Phượng Muội , chúng đều thấy đáng cho chị!"
Người đàn bà lúc nãy lách bà lão , chen sát mặt Lý Phượng Muội: "Hào Đông bà đúng lắm, cô đẻ thì ? Nếu chị và Quốc Binh, Đào Tử thể lớn như ? Khẩu phần ăn của nó là từ miệng hai vợ chồng chị nhịn đó .
Mấy năm nay con gái vứt bỏ ít ? Nếu hai vợ chồng chị bụng, đời còn tồn tại con Đào Tử còn chừng.
Xem , đây với chị , nuôi lớn cũng chỉ là con sói trắng, còn bằng nuôi một con chó."
Lý Phượng Muội tức giận trở về nhà, về đến nhà liền tìm Lưu Quốc Binh gây sự, bắt đầu giở chuyện cũ : "Hồi đó bảo trả về, nuôi, còn chê nhẫn tâm, đó cũng là một mạng , chị đại của khó khăn.
Kết quả xem , khổ sở vất vả cái gì? Lúc cần ăn cần uống ai quan tâm thì ở nhà chúng , lúc thể việc, thể đổi sính lễ , thể kiếm tiền , còn nhớ là ai chứ?
Tục ngữ sai, cháu ngoại là chó, ăn xong là , , nó còn bằng một con chó, dù nuôi một con chó, nó cũng thể trông nhà giữ cửa cho , hết lòng hết sức nuôi lớn nó, hưởng cái gì?"
" đây đúng là tốn công vô ích, bên chẳng quản gì, năm tuổi vứt cho chúng , nhà chúng nuôi nó hơn mười năm trời, kết quả thì...."
Lưu Thiết Lũng con dâu càng cãi càng quá đáng, ở cửa than thở, cãi sợ kích động Lý Phượng Muội, cuối cùng mặt đen bỏ .
Hồi đó Đào Tử hơn bốn tuổi, nhà họ Hứa nuôi nữa, định đem cho, thì bà vợ trong nhà nỡ, đón nó về. Bà vợ chăm sóc nó hơn nửa năm thì tự đổ bệnh.
Sau đó bà vợ mất, Lý Phượng Muội cũng gây sự mấy , trả Đào Tử về, nhưng bên Lưu A Hoa một nhà bốn còn sống chen chúc trong một căn nhà nhỏ, cô cũng nhận, nhà họ Lưu nuôi thì cho khác.
Lưu Thiết Lũng cũng nỡ, thêm nữa nhà đại tế tửu họ Hứa điều kiện cũng kém, hai vợ chồng Lưu Thiết Lũng trong lòng cũng cảm thấy với đứa con gái lớn Lưu A Hoa, nên Lưu Thiết Lũng quyết định, để Đào Tử ở nhà họ Lưu nuôi.
Lý Phượng Muội trong lòng oán hận, Lưu Thiết Lũng rõ lắm, bởi vì thời đại , ngay cả con đẻ còn đủ no, huống chi còn nuôi con .
Thấy ông già mặt đen như mực bỏ , Lưu Quốc Binh lúc mới quát Lý Phượng Muội: "Cô thể ít vài câu ? Nói bậy mặt ba, khiến ba nghĩ chứ?"
Lý Phượng Muội ném mạnh cái gáo nước trong tay xuống bàn: "Lòng ông nghĩ gì rõ ? Chẳng là nghĩ tất cả đều là cốt nhục của ông ? Cả nhà các đều , chỉ là kẻ ?
Anh đừng quên, khẩu phần nuôi lớn Đào Tử hồi đó là từ miệng , từ miệng con cái nhịn đó, đó là nó nợ chúng !"
Lưu Quốc Binh mặt đen : "Rốt cuộc cô thế nào? Bao nhiêu năm , vì chuyện cô gây sự bao nhiêu ? Hơn nữa Đào Tử cũng thiếu nợ cô, đây nó còn gửi cho cô, cho chị dâu nó mấy hộp dầu gội Harry ? Không còn gửi cho ba mấy sợi t.h.u.ố.c lá nữa ?"
Lý Phượng Muội trong lòng ấm ức chịu nổi: "Người Lưu A Hoa , Đào Tử một tháng cho cô mười tám tệ mà, hai hộp dầu gội Harry của chúng đáng giá bao nhiêu chứ?
Hơn nữa nó mua sợi t.h.u.ố.c cho ông ngoại nó, còn cám ơn nó ? Ông là ông ngoại nó, nó mua cho bố ? Nó hiếu thuận với ông ngoại ruột của nó, chẳng là lẽ đương nhiên ?"