TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 329: Chúng mình kết hôn nhé
Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:41:01
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó viện trưởng Vương vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Hắn tìm việc gì ?"
Bành Chí Hoa cũng ngơ ngác, " cũng nữa. Ông lên đó hỏi trực tiếp xem."
Đợi cho Phó viện trưởng Vương ngoảnh lưng về phía khu nhà nội trú, Bành Chí Hoa lên tiếng, "Nhanh lên nào, chúng chơi của chúng . Bây giờ những y tá nhỏ mà còn cả Phó viện trưởng Vương nữa, còn lo lắng gì nữa chứ."
Kiều Giang Tâm và Lưu Tân Nghiên gật đầu, tán thành với lời .
Tiếp theo, lúc ba họ đang hào hứng dạo chơi khắp các ngõ hẻm lớn ở kinh đô, thì trong phòng bệnh 207, Phó viện trưởng Vương và Cố Vân Châu đang đối mặt với , trừng mắt .
Lại thêm ba ngày trôi qua, Cố Vân Châu một nữa đủ bộ kiểm tra, khi xác nhận vấn đề gì thì xuất viện.
"Vương lão~" - Cố Vân Châu với khuôn mặt tươi tìm tới chỗ Phó viện trưởng Vương đang thu dọn hành lý.
Phó viện trưởng Vương thấy nụ của Cố Vân Châu, vô thức lùi một bước, "Cậu gì?"
Vân Vũ
"Ôi dào, ăn thịt ông , cái biểu cảnh phòng của ông kìa, như thể là kẻ gì ."
Phó viện trưởng Vương vui , "Có gì thì thẳng , đừng giở trò với ."
Nụ giả tạo mặt Cố Vân Châu biến mất, "Hê, mà, quan hệ chúng như , cần khách sáo gì với ông. Ông bảo thẳng, khách khí nữa."
"Vương lão, lên kinh đô, ông mang theo ít tiền đúng ? Cho mượn một ít!"
Nói xong, Cố Vân Châu dơ thẳng một bàn tay lớn .
Phó viện trưởng Vương vẻ mặt đường đường chính chính của , vỗ một cái tay , "Già nợ ? Không cho mượn!"
Cố Vân Châu kéo Phó viện trưởng Vương , "Vương lão, bệnh trong thì khỏi , nhưng bệnh tâm của vẫn dứt điểm . Ông chọc tức , cho ông , cũng chính là ông thôi, chứ đổi thành Cố Hồng Bân, đem tiền đặt mặt , còn chẳng thèm tiêu của ."
Phó viện trưởng Vương liếc mắt, "Ý là, tiêu tiền của thì còn là coi trọng ?"
" ý đó. lão đầu , một lão già độc như ông hiểu tình điệu của bọn trẻ chúng . đối tượng , còn tới kinh đờ một chuyến, lẽ nào dẫn đối tượng dạo đây đó mua ít quà ?"
"Thôi thôi, lấy nhanh , về trả ông. tính lãi cho ông chứ? Nhỏ mọn !"
Túi màng mỏng cuộn tròn của Phó viện trưởng Vương lôi , Cố Vân Châu giật mất.
Ông sốt ruột giơ tay giật , "Khoan , cần bao nhiêu? cho mượn, cho mượn còn ? Đưa đây, lấy cho."
Cố Vân Châu giơ cao túi màng, mở rút mấy đồng, miệng lầu bầu, "Để tự lấy."
Phó viện trưởng Vương thấy chỉ rút mấy đồng, thở phào nhẹ nhõm, thì thấy Cố Vân Châu nhét mấy đồng rút lòng ông , còn tay thì nhét luôn cả túi tiền túi .
Tức giận, ông nắm chặt mấy đồng trong tay, hét theo bóng lưng Cố Vân Châu, "Kẻ cướp! Cậu còn bảo là tiểu dân, thấy mới là tiểu dân!"
Cố Vân Châu dẫn Kiều Giang Tâm ngoài chơi, thề bù đắp cho bằng những ngày .
Áo khoác nỉ, Giang Tâm mặc , mua!
Bốt da, Giang Tâm mang trông thời thượng quá, mua!
Kẹp tóc, Giang Tâm đeo trông thật , mua!
Các loại đặc sản, ăn vặt, mua!
.......
Về đến nhà, Kiều Giang Tâm kéo Lưu Tân Nghiên khoe khoang chiến lợi phẩm của .
Phó viện trưởng Vương bên cạnh , trong lòng ngừng lẩm bẩm: Cái là tiêu tiền của mua, cái cũng là tiêu tiền của mua, cái vẫn là tiêu tiền của ...
Đồ phá gia! Toàn là đồ phá gia! Nhắm mắt , mắt thấy là bực.
Vé tàu về nhà là do Bành Chí Hoa xoay sở, bốn vé giường , một vé ghế cứng. Vé ghế cứng là của , nhưng suốt chuyến đều chen chúc ở toa giường .
Sắp tới ga Châu Tế, Bành Chí Hoa lưu luyến Lưu Tân Nghiên. Hắn vội trở về đơn vị báo cáo, thể theo về huyện Ninh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-329-chung-minh-ket-hon-nhe.html.]
Lưu Tân Nghiên cũng nỡ xa , "Anh Bành, bao lâu nữa, em cũng sẽ trở về. Đến lúc đó thể thường xuyên gặp ."
Bành Chí Hoa nắm lấy tay Lưu Tân Nghiên, , "Lời với Âu Dương Nhược Phi là thật."
"Lời gì ?" - Lưu Tân Nghiên hỏi.
Bành Chí Hoa dịu dàng , "Anh nộp báo cáo kết hôn lên đơn vị . Nếu báo cáo kết hôn phê duyệt, chúng kết hôn nhé?"
Lời dứt, căng thẳng chằm chằm Lưu Tân Nghiên, lòng bàn tay đang nắm tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Lưu Tân Nghiên đến đỏ mặt, một lúc cô cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ừ."
Tiếng "Ừ" khiến khuôn mặt Bành Chí Hoa như bung nở những tia pháo hoa rực rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như trời rơi xuống.
Mấy còn thấy cũng hùa theo.
Kiều Giang Tâm nhoài từ giường xuống, "Chà~ Sắp uống rượu mừng nhỉ~ Phải chuẩn phong bì nhỉ~"
Cố Vân Châu bắt chước giọng điệu của Kiều Giang Tâm, "Chà~, lão độc thoát ế nhé~ Phải chuẩn phong bì nhé~"
Thấy Kiều Giang Tâm và Cố Vân Châu đều ngọt ngào như , Phó viện trưởng Vương vô thức bắt chước, cố ép giọng theo một câu, "Chà~."
Vừa hô xong, chính ông cũng sững sờ, kinh ngạc đầu Cố Vân Châu, cảm thấy bản thật... buồn nôn.
Sự đổi của một thể lớn như !!
Thấy Cố Vân Châu như chuyện gì, cảm thấy ngượng ngùng chính là ông , "Cough, cough~ Cái gì nhỉ, chuyện , chuyện . Về sẽ kê đơn cho hai đứa, đảm bảo năm là bồng con."
Lưu Tân Nghiên đỏ mặt, dậm chân, "Ông Vương, ông..."
Chưa hết câu, cô hổ giơ cả hai tay lên che mặt.
Bành Chí Hoa thì nhe răng tươi, cảm ơn Phó viện trưởng Vương, "Được, cảm ơn Phó viện trưởng Vương. Đến lúc ăn tiệc cưới nhất định mời ông thượng tọa!"
Kiều Giang Tâm đùa hùa theo, " vị trí nhà gái."
Cố Vân Châu theo cô mà hùa theo, "Xuất giá tùy thê, em là nhà gái, cũng là nhà gái."
Nói xong, hai phá lên .
Phó viện trưởng Vương méo miệng, miễn cưỡng , "Vậy... cũng là nhà gái."
Nói xong, ông cảm thấy đúng, "Hê, thật thể cùng bọn nữa . Một lão trung y chính quy, quy củ mấy chục năm như , gần đất xa trời bọn cho lệch lạc."
Bốn Kiều Giang Tâm sắc mặt khó coi của Phó viện trưởng Vương, một trận vang.
Cười đến mức Phó viện trưởng Vương cũng nhịn nổi, theo mà phóng túng một .
Người soát vé giơ loa thông báo, "Châu Tế, ga Châu Tế tới~"
Bành Chí Hoa xách túi hành lý của , ôm nhẹ vai Lưu Tân Nghiên một cái, đầu với Cố Vân Châu, "Vân Châu, khi hồi phục sức khỏe hãy nhanh chóng trở về đơn vị. Chúng ở Châu Tế chờ !"
Cố Vân Châu vỗ vai một cái, "Đi ! Sẽ trễ tiệc rượu của !"
Bành Chí Hoa vẫy tay với , " xuống tàu đây. Chúng sẽ sớm gặp ."
Sau khi Bành Chí Hoa xuống tàu, tâm trạng Lưu Tân Nghiên rõ ràng trầm xuống. Kiều Giang Tâm trêu chọc cô, "Hừm hừm, mới xa nhớ Bành nhà hả?"
Lưu Tân Nghiên trừng mắt Kiều Giang Tâm, "Giang Tâm, thật là tính, chỉ bắt nạt ."
Kiều Giang Tâm giả vờ sợ hãi ôm ngực, " dám, sợ Bành đ.á.n.h ."
Lưu Tân Nghiên ngẩng cao đầu, đắc ý , "Hừ, sợ chứ gì~"
Cố Vân Châu ngoảnh mặt sang, "Giang Tâm, đây ở trong quân đội, từng so tay với , đ.á.n.h ."