TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 327: Ca Phẫu Thuật Thành Công
Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:40:59
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Giang Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Vân Châu, dùng giọng điệu thoải mái như đùa cợt để cổ vũ : "Tất cả chúng đều đang đợi ở ngoài phòng mổ. Anh là sẽ kiếm thật nhiều của hồi môn để cưới em, còn cố gắng thăng tiến để em bà lớn sĩ quan mà.
Thực , so với góa phụ, em thích tiền thế hơn. Anh rõ mà, danh tiếng của em trong làng vốn chẳng ho gì . Giờ mới quen , nếu mệnh hệ gì, em chắc mang thêm cái tiếng 'khắc chồng' mất.
Vậy thì đời em coi như thật sự khổ . Anh nhất định đừng hại em đấy."
Cố Vân Châu Kiều Giang Tâm đang lo lắng cho , khẽ nhếch mép , ngược còn an ủi nàng: "Sẽ chuyện gì , em đừng căng thẳng. Bác sĩ Bích tỷ lệ thành công là 85% mà.
Em chính là mang vận may cho . Có em ở đây, chắc chắn sẽ bình an vô sự. Anh là giữ lời, em cứ chờ đợi hưởng của hồi môn của , dựa thế lực của ."
Lưu Tân Nghiên cũng tiến gần: "Anh Cố, cố lên nhé! Đợi từ kinh đô trở về, nhiệm vụ của em coi như thành xuất sắc, em còn lập công nữa. Chúng cùng trở về, thẳng tay tát mặt một nào đó."
Bành Chí Hoa phía Lưu Tân Nghiên, hô to: "Cố lên một chút nữa! Nhiều đồng đội trong tiểu đoàn đang chờ đấy!"
Vân Vũ
Phó viện trưởng Vương gì, chỉ sang các y tá và trợ lý bác sĩ đến đón bệnh nhân và : "Làm phiền ."
Cánh cửa phòng mổ từ từ khép trong ánh mắt , bầu khí ngoài hành lang lập tức như mây đen phủ xuống, trở nên nặng nề khó tả.
Bốn họ chờ đợi cửa phòng mổ, ai với ai lời nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ. Đừng là ba trẻ Kiều Giang Tâm, ngay cả Phó viện trưởng Vương vốn lộ cảm xúc cũng bắt đầu lo lắng.
Đã qua giờ cơm trưa, nhưng ai nhắc đến chuyện ăn uống, như thể họ quên bẵng chuyện đó .
Thêm một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Phó viện trưởng Vương bắt đầu chắp tay lưng hành lang với bước chân gấp gáp.
Bành Chí Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Tân Nghiên, ánh mắt đăm đăm cửa phòng mổ, nhúc nhích.
Kiều Giang Tâm cũng yên nữa, thỉnh thoảng áp sát cửa phòng mổ lắng âm thanh bên trong, hy vọng thấy chút gì đó qua khe cửa.
dù cố gắng thế nào, nàng vẫn mù tịt về tình hình bên trong.
Ngay khi chân Kiều Giang Tâm bắt đầu tê dại, thì đèn phòng mổ vụt tắt. Tất cả theo phản xạ đều bật dậy, ánh mắt dán chặt cửa phòng mổ.
"Cót... kẹt..."
Cánh cửa mở , mấy chỉ còn lộ đôi mắt lớp trang phục bảo hộ bước từ phòng mổ.
Bốn họ căng thẳng họ, ai dám lên tiếng hỏi.
Bác sĩ Bích tháo khẩu trang, nở một nụ thư thái: "Mặc dù giữa chừng xảy một chút trục trặc nhỏ, nhưng ca phẫu thuật thành công. Chúc mừng ."
Thân hình căng cứng của Phó viện trưởng Vương lập tức thả lỏng, thể thấy rõ bằng mắt thường: "Tốt lắm, lắm! Các bác sĩ vất vả , phiền nhiều."
Bành Chí Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn các bác sĩ nhiều!"
Kiều Giang Tâm và Lưu Tân Nghiên nắm c.h.ặ.t t.a.y , reo lên vui sướng: "Thật tuyệt quá, thật tuyệt quá! Em là chắc chắn chuyện gì mà."
Trong lúc chuyện, Cố Vân Châu vẫn nhắm nghiền mắt các y tá đẩy .
Kiều Giang Tâm và Lưu Tân Nghiên theo phản xạ liền định bước tới, nhưng bác sĩ ngăn : "Đừng gần. Bệnh nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cần đưa phòng chăm sóc đặc biệt. Hiện tại ý thức, đợi khi hết t.h.u.ố.c tê, tỉnh dậy mới thể chuyển sang phòng bệnh thông thường."
Bành Chí Hoa dắt tay Lưu Tân Nghiên nhường lối, để các y tá đẩy Cố Vân Châu qua: "Tân Nghiên, đừng phiền các đồng chí y tá."
Âu Dương Nhược Phi các nhân viên y tế, thấy hai họ tay trong tay, liền siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu.
ánh mắt của Lưu Tân Nghiên và Bành Chí Hoa đều dồn Cố Vân Châu, phát hiện phía một trợ lý bác sĩ che kín mít chính là Âu Dương Nhược Phi.
Mọi đều theo giường bệnh của Cố Vân Châu, chỉ Âu Dương Nhược Phi nguyên tại chỗ, nhúc nhích.
Tại phòng họp trong tòa nhà văn phòng cạnh bệnh viện, Bác sĩ Bích bắt tay những vị bác sĩ cuối cùng ở tham dự buổi quan sát phẫu thuật: "Đợt học tập coi như thành một giai đoạn. Hy vọng đều thể thu nhận điều gì đó, khi trở về đơn vị của , thể cống hiến nhiều hơn cho các bệnh nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-327-ca-phau-thuat-thanh-cong.html.]
Vị bác sĩ trẻ tuổi ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Cảm ơn sự chỉ dạy của Bác sĩ Bích trong thời gian qua. sẽ bao giờ quên ơn thầy."
Mọi lượt cầm tài liệu tiến lên, phiên bắt tay Bác sĩ Bích, đưa hồ sơ học tập lên để thầy ký tên, rời khỏi phòng.
Âu Dương Nhược Phi là cuối cùng tiến lên.
Bác sĩ Bích một cái: "Âu Dương, dạo tâm sự gì ? Mấy hôm nay thầy cảm thấy rõ tinh thần của em định.
Em nhớ, chúng là những thầy t.h.u.ố.c cứu chữa bệnh, những gì chúng liên quan đến sinh mạng, là cuộc chạy đua với tử thần, giành giật sự sống từ tay Diêm Vương. Vì càng dốc hết một trăm phần trăm tinh thần..."
Âu Dương Nhược Phi mặt đỏ bừng, phản bác, thành khẩn nhận : "Thưa thầy, em xin . Dạo gần đây quả thực gặp một chuyện, nhưng em sẽ sớm điều chỉnh thỏa."
Bác sĩ Bích thêm gì nữa, nhận lấy hồ sơ của , ký tên đó đưa .
"Âu Dương, em là một bác sĩ tố chất. Trong các học viên đến học tập đợt , thầy đ.á.n.h giá cao em nhất. Em còn nhớ ngày đầu tiên gặp mặt, thầy hỏi em vì chọn bác sĩ, và em trả lời thầy thế nào ?
Hy vọng em đừng quên cái tâm ban đầu, thể tỏa sáng và cống hiến hết trong lĩnh vực !"
Bác sĩ Bích xong, đưa tay với Âu Dương Nhược Phi.
Âu Dương Nhược Phi sững sờ một chút, từ từ đưa tay nắm lấy: "Thưa thầy Bích, em sẽ bao giờ quên !"
Trở về ký túc xá, Âu Dương Nhược Phi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Việc học kết thúc, cũng trở về Châu Tế. Sau khi thu xếp đồ đạc xong xuôi, suy nghĩ lâu, hướng về khu điều trị nội trú.
Anh gặp Lưu Tân Nghiên đang lấy nước nóng ở hành lang tầng 2.
"Tân Nghiên!"
Lưu Tân Nghiên đang chuyện đùa vui vẻ với hai cô y tá nhỏ, thấy tiếng gọi liền đầu . Thấy là , nụ mặt lập tức nhạt dần.
Âu Dương Nhược Phi thấy cô bước chân khựng một chút vượt qua , bước tiếp, vội gọi giật : "Tân Nghiên, em đợi chút! Anh chuyện với em."
Thấy Lưu Tân Nghiên thèm để ý đến , Âu Dương Nhược Phi bước tới kéo tay áo cô.
"Em buông tay !"
"Tân Nghiên, chuyện với em."
Lưu Tân Nghiên giật một cái, thấy Âu Dương Nhược Phi cương quyết buông, sợ ảnh hưởng , đành theo đến đầu cầu thang.
"Anh gì thì nhanh , em đang bận lắm." Giọng cô đầy bất mãn.
Âu Dương Nhược Phi thắt buốt trong lòng, cảm giác thất vọng to lớn tràn ngập.
Hóa , đây khi những lời , Tân Nghiên cảm thấy như .
Anh gắng gượng nặn một nụ : "Tân Nghiên, cho dù đây lạnh nhạt với em nữa, thì cũng phạm sai lầm gì về nguyên tắc đúng ? Anh là kẻ ? Anh cố gắng phấn đấu ? Nếu em hủy hôn với chỉ vì dành nhiều tâm sức cho công việc, thì lý do chấp nhận."
Lưu Tân Nghiên cảm thấy vô cùng phiền phức: "Được , ! Vậy nhận nào? Không của , là của em, em lòng đổi dậy, ? Là em phạm sai lầm về nguyên tắc, như chịu ?"
Giọng Âu Dương Nhược Phi thoáng chút van nài: "Giữa chúng nhất định như ? Tân Nghiên, chúng đều là quân nhân trong quân y viện, chuyện tình cảm cá nhân nên đặt công việc..."
Lưu Tân Nghiên bỗng chỉ tay về phía hai cô y tá nhỏ đang vẫy tay chào cô từ xa, cho Âu Dương Nhược Phi xem: "Anh xem kìa, nhiều thích em . Em cũng tệ đến mức đó .
Mấy hôm , Bành dẫn em đến chào hỏi , mua đồ ăn vặt mời . Anh em ở đất khách quê , nếu chuyện gì, nhờ giúp đỡ.
Mọi đều thích em, khen em một yêu tâm lý như , khen em chăm chỉ, tính tình em hoạt bát dễ gần. Không còn ai em tính toán chi li, hẹp hòi, khó ở nữa, cũng ai em lạnh lùng lười biếng nữa."
Âu Dương Nhược Phi sững sờ, đó ánh mắt tối sầm , câm như hến, lời nào.