TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 305: Phóng Hỏa Tự Sát
Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:40:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước từ cửa hàng cung tiêu, Kiều Giang Tâm và Cố Vân Châu trong miệng đều ngậm một túi nhựa to bằng bàn tay.
Trong túi nhựa đựng nước ngọt vị quýt.
Cố Vân Châu về phía cửa hàng nhỏ bên đường, khẽ hỏi: "Sắp đến giờ cơm trưa , những thợ cần cung cấp bữa trưa ?"
Kiều Giang Tâm lắc đầu: "Bọn họ đều là thợ trong trấn, giá cả thỏa thuận hôm qua là giá bao gồm cơm. Lát nữa họ về ăn cơm, chúng cũng về ăn cơm. Hôm nay thím Liệu sẽ mổ gà đấy."
Đang lúc chuyện, phía vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Kiều Giang Tâm chỉ cảm thấy một lực đ.â.m sầm vai , khiến cô loạng choạng ngã về phía bên.
Cố Vân Châu nhanh tay nhanh mắt, lập tức ôm chặt lấy trong lòng, ánh mắt lạnh lùng về phía lưng đàn bà tóc tai bù xù đang chạy phía .
"Sao đường ? Đâm ."
Người đàn bà như thấy, hai tay nắm chặt, điên cuồng chạy về phía .
Kiều Giang Tâm sững : "Ủa, hình như là cô bán hàng họ Thạch lúc nãy ở cửa hàng cung tiêu?"
Kiều Giang Tâm mua ít đồ từ tay Thạch Anh, Tần Tuyết nhập viện, cô đến mua đồ, mang đủ tiền, nhờ đối phương giữ món đồ mua, về lấy tiền . Thạch Anh thật sự bán cho khác, giữ cho Kiều Giang Tâm.
Thêm nữa, thái độ phục vụ của đối phương giống như những nhân viên bán hàng khác, hề tỏ bất mãn cao ngạo, nên Kiều Giang Tâm ấn tượng khá với cô .
Vừa dứt lời, phía vang lên tiếng bước chân rời rạc, mấy đuổi theo phía Thạch Anh chạy về phía .
"Nhanh, nhanh, xong , cái Thạch Anh cũng đúng là gặp vận đen, gặp đứa tiểu cô thư như chứ."
Kiều Giang Tâm vội kéo một thím: "Thím ơi, chuyện gì ? Sao đều chạy về phía thế?"
Người thím rướn cổ hét: "Cháy, phía cháy , là một đàn bà ly hôn, cãi với chị dâu, phóng hỏa tự sát trong nhà, còn nhốt cháu trai trong phòng."
Cố Vân Châu vốn là quân nhân, thấy bắt giữ trẻ con và phóng hỏa, lập tức nhanh chóng theo mấy .
Kiều Giang Tâm cũng vội vàng theo về phía .
Trước cửa một ngôi nhà đang bốc khói nghi ngút, Thạch Anh điên cuồng gõ cửa: "Trì Tố Trân, con đĩ cái, mày c.h.ế.t thì c.h.ế.t một , mày tư cách gì mang theo con trai tao? Mày mở cửa , mày mở cửa , mày trả Tiểu Bảo cho tao!!!"
Mẹ họ Trì bệt đất, vỗ đùi: "Nghiệp chướng, nghiệp chướng, Tố Trân, con chuyện ngu ngốc!"
Bố họ Trì một tay kéo phăng Thạch Anh , lùi mấy bước lấy đà, giơ chân đá mạnh cửa.
"Ầm, ầm ~"
Cánh cửa là gỗ đặc, từ trong nhà then chốt , căn bản đá nổi.
Trong phòng, Tiểu Bảo thét đầy sợ hãi, còn kèm theo tiếng ho dữ dội.
"Hu hu, ơi ~, ơi ~, cứu con, Tiểu Bảo sợ, ơi ~"
Thạch Anh càng cuống quýt hơn, cuống đến mất hết lý trí, cửa điên cuồng c.h.ử.i bới.
"Trì Tố Trân con đĩ cái, mày bản lĩnh thì cứ lao tao đây, mày tay với một đứa trẻ, đàn bà độc ác như mày xứng , con trai mày rời xa mày, là lựa chọn đúng đắn nhất của nó....."
Mẹ họ Trì bật dậy: "Anh, Anh, con đừng kích động nó nữa, nó các bức điên ."
Thạch Anh ngoảnh đầu , túm lấy cổ áo họ Trì, đôi mắt đỏ ngầu, vả hai cái bạt tai mặt bà .
"Con già họ Trì, nếu hai lão bất tử các nuông chiều, nó dám chuyện . Tao cho các , nhất các cầu nguyện Tiểu Bảo chuyện gì, nếu , lão nương sẽ bắt cả nhà họ Trì các đền mạng cho Tiểu Bảo của tao!!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-305-phong-hoa-tu-sat.html.]
Bố họ Trì mặt đen : "Cãi cái gì, nhanh lên, gọi đến phá cửa !"
Trong phòng, Trì Tố Trân ngọn lửa đang cháy ghế sofa, tiếng lóc, kêu gào, c.h.ử.i mắng bên ngoài, trong mắt lóe lên cảm giác hả hê của sự trả thù.
Dù thì cả đời cô cũng hủy , hôn nhân tan vỡ, con trai còn, thể cũng hư hỏng, danh tiếng tiêu tan.
Vốn tưởng nhà đẻ sẽ là con đường lui duy nhất của , ai ngờ Thạch Anh con đĩ đó ngày ngày trề môi giở mặt.
Anh trai về phía Thạch Anh, ngay cả cha vốn luôn cưng chiều cũng trách móc , bắt nhẫn nhịn.
Cô nhẫn nhịn cái gì? Đây là nhà của Trì Tố Trân từ nhỏ đến lớn, khi Thạch Anh gả về đây, nơi còn là nhà của cô nữa?
Cô đang ở cữ, cô là bệnh.
Họ là nhất của cô, họ nên chăm sóc cô, quan tâm đến cô chứ.
Sáng nay, cô chỉ ăn bát trứng hấp mà Thạch Anh hấp cho Tiểu Bảo, con đĩ đó dám tay đ.á.n.h cô.
Ngay cả trai Trì Bính Khâm cũng mắng cô: "Tố Trân, em cũng còn nhỏ nữa, điều một chút ? Nhà cửa em loạn thành thế nào ?
Em ngoài mà xem, đang bàn tán xì xào gì về nhà họ Trì chúng , đang chê chúng thế nào.
Những gì chúng thể cho em đều , thể lương tâm, em nhất định cho nhà cửa cũng chim bay ch.ó chạy ?"
Cô chỉ biện giải vài câu: "Nhà thiếu hai quả trứng , Tiểu Bảo ăn ăn ? cũng là một thành viên trong gia đình , là em gái ruột của , đang ở cữ, cũng cần bồi bổ cơ thể."
Thạch Anh thế lập tức c.h.ử.i mắng cô thậm tệ: "Mày mang về nhà một đồng nào ? Thân thể mày hư hỏng là do tao ? Mày ăn, mày lên nhà họ Trần bảo Xa Kim Mai hấp cho mà ăn.
Nếu mày tự hấp mà ăn, tao cũng đến nỗi tức thế . Mày tư cách gì cướp bát trứng hấp của Tiểu Bảo tao? Mày là đứa tao đẻ ?
Lúc , đừng gây thêm rắc rối cho gia đình, nếu mày điều như , sớm thì cút khỏi nhà, tao nghĩa vụ hầu hạ mày!"
Bố họ Trì xen , cũng Thạch Anh c.h.ử.i cho một trận tơi bời.
Sau khi Thạch Anh khỏi nhà , bố họ Trì ngay mặt Trì Tố Trân bàn bạc tìm cho cô một nhà chồng khác, thậm chí còn giới thiệu cô cho đứa con trai xí tàn tật của tiệm bán quan tài.
Trì Tố Trân chịu nổi, cãi bố vài câu.
Bị bố họ Trì chỉ thẳng mặt mắng: "Bây giờ con rơi cảnh , căn bản là của Trần Văn Đức, con tưởng con ?
Con còn xem nổi , con tư cách gì xem nổi ? Người còn chê con là đàn bà ly hôn sinh đẻ , chuyện thể con thương tổn chúng đều đang giấu giếm, mới chịu xem mặt con.
Nếu , đứa con trai xí tàn tật của chắc trúng con."
Mẹ họ Trì cũng khuyên cô: "Tố Trân , Trần Thắng tuy một chút, nhưng nhà họ Trần nghề thủ công, cửa tiệm, hơn nữa ở ngay trong trấn, mặt chúng , xuống ruộng, chúng còn trông nom . Gả chồng là để ăn mặc, trai tác dụng gì?
Nhà họ Trần chỉ Trần Thắng là con trai, điều kiện gia đình cũng kém, chê con ly hôn, chỉ cần con gả đó, sống cuộc sống, hai năm nữa điều dưỡng thể, nếu thể m.a.n.g t.h.a.i một đứa con, thì đời con coi như cũng chỗ dựa.
Vân Vũ
Hơn nữa, chúng đều ở mặt, họ bắt nạt con . Người bây giờ cũng là thấy con còn trẻ, danh là từng học đại học...."
Trì Tố Trân càng nghĩ càng cảm thấy kiếp của còn gì để mong đợi, sống như chi bằng c.h.ế.t quách cho xong.
Cô hận Trần Văn Đức, hận nhà họ Trần, cũng hận cha hiểu , hận trai bảo vệ , hận Thạch Anh bức ép từng bước.
Cô họ hối hận, cô Thạch Anh hối hận...