TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 250: Bà của Trụ Tử giúp đỡ rất nhiều

Cập nhật lúc: 2025-10-09 16:51:12
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào ngày sinh nhật Kiều Giang Tâm, Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài đến cửa hàng từ sớm.

“Giang Tâm, đây là bộ quần áo may cho con từ tấm vải mua . Có một bộ may xong từ , nhưng khi lấy hàng quên mang theo. Lần mang đến cùng một thể.”

Kiều Hữu Tài đưa cho Kiều Giang Tâm một gói hàng bọc kỹ càng.

Kiều Hữu Phúc cũng lấy hai quyển sổ tay khóa, “Đây là hàng mới từ phía Lưu Thúy Vân, cô bảo mấy cô gái nhỏ đều thích lắm. Bác lấy cho cháu hai quyển. Chúc mừng sinh nhật, con bé lớn , Giang Tâm nhà .”

Kiều Giang Tâm đỡ lấy quà, tươi, “Con cảm ơn bố, cảm ơn bác cả.”

“À, nhà vẫn chứ?”

Kiều Hữu Tài xoa xoa hai tay, mặt ánh lên nụ , “Tốt, lắm. Giang Mộc dạo ăn cũng nhiều hơn, đêm cũng ít quấy hơn.”

Kiều Giang Tâm sang Kiều Hữu Phúc, “Thế còn bác cả? Bác vẫn khỏe chứ?”

Kiều Hữu Phúc liếc em trai một cái, mới , “Bây giờ tháng cao , bác lời Phó viện trưởng Vương, bảo Tuyết đừng lung tung. Công việc đồng áng lẫn việc nhà bác đều để cô đụng tay nữa. Không vì bụng quá to mà chân sưng phù lên nghiêm trọng. Bà của Trụ Tử thấy tình hình như yên tâm, ngày nào cũng chạy sang nhà .”

Kiều Hữu Tài cũng theo, “Ừ, thật may nhờ bà của Trụ Tử. Hai vợ chồng họ coi bác cả nhà như con gái ruột . Vốn dĩ bác với trai bàn , bác cả nhà tháng cũng cao , để ở nhà, một bác ngoài chạy hàng cũng . bác cả chuyện đồng ý, bảo thể trì hoãn việc kiếm sống. Về , bà của Trụ Tử nhà thể thiếu , bàn với bác, và dọn sang ở căn phòng của Trụ Tử. Nếu , ở nhà một Giang Mộc, thêm Trụ Tử, với cả bác cả nữa, bác và trai nhà, cháu xoay xở nổi.”

Kiều Giang Tâm trầm ngâm một lúc, “Bà của Trụ Tử sang nhà chăm sóc bác cả, thế còn ông của Trụ Tử thì ? Phía bên ông cũng ai bầu bạn, tuổi tác cao như , bên cạnh cũng chẳng .”

Vân Vũ

Kiều Hữu Phúc thở dài, “Bác cả khuyên , nhưng ông chịu đến, bảo giữ nhà cho Trụ Tử. Ông Hứa Gia Động mới là nhà của ông. Bác cả bảo, lẽ ông của Trụ Tử sợ nếu cả hai vợ chồng đều sang đây, sẽ dị nghị, cũng sợ bản chê trách, ảnh hưởng đến Trụ Tử. Tuy ông ở nhà , nhưng cũng thường xuyên sang lắm. Củi trong nhà đều là ông lên núi chặt về, ruộng đồng cũng thường xuyên xem xét giúp, nước trong chum cũng thường xuyên gánh đầy cho nhà .”

Kiều Giang Tâm bác, “Bác, ông Hứa và bà Liêu đều là . Lúc thể giúp một tay, thực sự giúp chúng nhiều. Chúng ghi nhớ cái ơn của họ. Bụng bác cả chỉ một đứa, bây giờ thể thiếu , nhưng khi bác cả sinh xong càng thể thiếu . Nhìn cách hành xử của bà Liêu bây giờ, bà đảm đương, chứng tỏ cũng sẽ tiếp tục giúp đỡ. Trên đầu các bác bề lo toan giúp đỡ, cái tâm như , chúng thể nhận một cách an nhiên tự tại .”

Kiều Hữu Phúc gật đầu, “Bác , bác đều ghi nhớ trong lòng cả.”

Kiều Giang Tâm lắc đầu, “Ghi nhớ thôi thì đủ, chút gì đó thiết thực. Họ tuổi cao, phía con cái, chỉ mỗi Trụ Tử là đứa cháu nội còn nhỏ tí. Giả sử chuyện gì xảy cũng chẳng trông cậy ai, gì cho Trụ Tử cũng khả năng. Sống một cách dè dặt, sợ chê bai, sợ phiền khác, kỳ thực cũng là vì chỗ dựa. Bà Liêu đang giúp việc nhà , bác trả cho bà một khoản lương .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-250-ba-cua-tru-tu-giup-do-rat-nhieu.html.]

Kiều Hữu Phúc thở dài, “Bác đề cập , nhưng bà từ chối, bảo màng tiền.”

Kiều Giang Tâm gợi ý, “Bác thẳng với bà . Chúng đều màng tiền, chỉ mong nhà đối xử với Trụ Tử. Bác với bà , Trụ Tử ở nhà chúng sẽ bạc đãi nó, bác cả cũng như thế, khoản tiền để họ nhận lấy. Thứ nhất, bác thể yên tâm chạy hàng bên ngoài, kiếm nhiều hơn. Thứ hai, tiền đó họ thể để dành cho Trụ Tử, đây là thứ mà hai vợ chồng họ dùng lao động của chính để cho Trụ Tử. Cho dù đưa cho Trụ Tử, họ tự giữ lấy, cũng là giảm bớt gánh nặng cho Trụ Tử. Dù mười năm nữa, Trụ Tử mới trưởng thành, lúc đó họ đều ngoài sáu mươi, sắp bảy mươi . Đến lúc đó Trụ Tử lập gia đình, chăm lo cho già, áp lực sẽ lớn chừng nào.”

Kiều Hữu Tài gật đầu, “Anh , Giang Tâm . Trụ Tử là cục cưng trong mắt hai cụ nhà đó. Chỉ cần lấy Trụ Tử chuyện, cho dù họ nhận, cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn một chút.”

Kiều Hữu Phúc suy nghĩ một chút cũng thấy , “Giang Tâm, theo cháu, bác nên đưa bao nhiêu thì ?”

Kiều Giang Tâm nghĩ ngợi, “Đây là một công việc nhẹ nhàng , đặc biệt là trong tháng ở cữ, chăm lớn chăm trẻ con, ngày đêm nghỉ. nếu đưa nhiều quá chắc bà cũng lấy . Vậy , tiên bác trả cho bà mười đồng một tháng . Đến tháng ở cữ, thể sẽ vất vả hơn, tháng đó thì trả gấp đôi.”

Nói đến đây, Kiều Giang Tâm dùng giọng điệu đùa cợt , “Bác , bác cũng đừng tiếc tiền. Họ nhận tiền chỉ càng thêm tận tâm, tiền đó rốt cuộc vẫn sẽ dùng việc của Trụ Tử. Cho dù đưa tiền , những khoản cần chi cho Trụ Tử chúng vẫn chi. Bác cả nhà m.a.n.g t.h.a.i đôi đấy. Bà Liêu chăm sóc , bác cả hồi phục , trẻ con lớn nhanh, đối với nhà , chỉ lãi chứ lỗ. Tất nhiên, tiền chỉ là một mặt, tình nghĩa chúng vẫn ghi nhớ.”

Kiều Hữu Phúc vội vàng khoát tay, “Bác tiếc , cái tuổi của bác mới cưới vợ thai, bác chỉ mong bác cả và con cái khỏe mạnh. Mẹ con họ khỏe mạnh, bác vui lòng mà chi tiền.”

Chủ đề kết thúc, Kiều Giang Tâm sang chuyện khác, “Bố, bác, nghề buôn bán hàng rong , các bác cũng chạy một thời gian , tìm các bác hỏi mua hàng chắc cũng ít nhỉ?”

Kiều Hữu Tài thế liền hào hứng, “Nhiều hỏi lắm! cháu yên tâm, bác với trai đồ ngốc, miệng giữ kín như bưng, tiết lộ gì cả. Ngay cả việc lên thành phố lấy hàng, bác cũng cẩn thận lắm, sợ theo dõi.”

Kiều Giang Tâm rót cho hai , “Lần cô Lưu đến đây đãi tiệc, cháu chuyện với cô một . Kho hàng của cô so với năm ngoái mở rộng thêm nhiều. Chúng hàng rong suốt ngày sớm hôm về, địa bàn thể chạy cũng chỉ nhiêu đó. Nếu thích hợp tìm đến các bác, các bác thể thử kiếm chênh lệch, buông hàng ngoài. Để khác chạy, chúng tiếp nhận hàng từ cô Lưu, lợi nhuận mỏng nhưng bán nhiều, theo lượng ở mấy huyện xung quanh.”

Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài giao việc kinh doanh cho khác , đều sốt ruột, “Giang Tâm, bác sợ khổ...”

Kiều Giang Tâm họ hiểu lầm, vội vàng phân tích rõ ràng đạo lý trong chuyện cho họ .

Hai mà như hiểu như .

“... Làm như , nếu lấy hàng nhiều lên, chúng thể mở một điểm ở trong huyện. Sau các bác dãi dầu mưa nắng khắp nơi nữa. Chúng sẽ giống như cô Lưu, chuyên giữ cửa hàng, khách hàng tự tìm đến, kiếm còn nhiều hơn .”

 

Loading...